Chương 66 - Sao Băng Qua Trời
Sau hồi lâu lắng nghe Dương Ân quảng cáo chất lượng sản phẩm cùng thương hiệu uy tín của Nam Thành, Peter gật gù trầm giọng.
- Tôi tin tưởng chất lượng sản phẩm nhưng ra thị trường ngoại địa, giữa vô số các hãng rượu khác chúng ta cần có giải pháp để tiếp cận người tiêu dùng. Ông biết đấy, quảng cáo rượu luôn là một thử thách với những nhà nhập khẩu như chúng tôi.
- Tôi hiểu ý ngài, hàng hóa xa xỉ phẩm này luôn bị hạn chế PR dưới mọi hình thức. Vậy nên, thường thì các đối tác và ngay cả chúng tôi đều tập trung quảng cáo tại điểm bán như quán bar, vũ trường hoặc showroom, điều phối lực lượng nhân viên tiếp thị hấp dẫn, gây ấn tượng mạnh đối với khách hàng là các quý ông.
Nghe Dương Ân nói, Peter bật cười, cho rằng hình thức quảng cáo ông đề cập đến vẫn chưa thể khuếch trương thương hiệu một cách đại chúng.
Thấy gương mặt vị đối tác lơ đãng ngó ra mênh mông xung quanh, Lý Hạo Nam mím chặt môi suy nghĩ. Ai cũng hiểu rõ rượu là mặt hàng bị cấm quảng cáo công khai trên phương tiện truyền thông, nếu theo ý Peter sẽ gặp rủi ro rất cao.
- Chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách xuất hiện ở các kênh truyền thông mà không vi phạm luật. – Thiên Thuận lên tiếng giải vây.
- Ồ, vậy chúng ta phải làm thế nào? Cậu nói rõ hơn đi chàng trai trẻ. – Peter lập tức quay sang anh, tỏ vẻ hứng thú.
Thiên Thuận đưa mắt nhìn Lý Hạo Nam, sau khi nhận được cái gật đầu từ ông, anh mạnh dạn nêu ý kiến riêng của mình, đề xuất lãnh đạo nên chi tiền tài trợ các giải đấu, vì trong khoảnh khắc đăng quang, nghi lễ khui rượu ắt không thể thiếu.
Còn nữa là trong những buổi khai trương, khánh thành, trình diễn thời trang…, chỉ cần nhiếp ảnh dùng chút kỹ xảo, chụp được hình ảnh có tiền cảnh là nhãn hiệu sản phẩm nằm một góc bức hình thôi cũng sẽ khiến người đọc lưu tâm khi cầm bài báo trên tay.
Ngoài ra, anh khuyến khích công ty tự tổ chức các sự kiện, chương trình ca nhạc, nghệ thuật thường niên mang quy mô khu vực, thế giới và mời những nhân vật nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn trong cộng đồng tới tham dự. Chỉ cần cô minh tinh nọ nâng ly rượu lên thì mọi người sẽ lập tức tìm hiểu cô ấy rốt cuộc đang uống loại rượu gì.
- Chàng trai, cậu làm ở Nam Thành lâu chưa? – Peter mỉm cười với Thiên Thuận, hạ giọng hỏi.
- Thưa ngài, tôi là nhân viên tập sự, vẫn chưa tốt nghiệp ạ. – Anh khẽ đáp.
- Nói thế nào nhỉ? Cậu gây ấn tượng thật mạnh cho tôi đấy.
Peter đưa tay vào chiếc túi đựng hồ sơ, rút ra tập hợp đồng đã được ký sẵn. Nhìn tên và con dấu đỏ đóng trên văn bản, Lý Hạo Nam cùng những người theo ông mới ngã ngửa khi phát hiện đây chính là vị phó chủ tịch bí ẩn của Wine Life, ông Peter Frank.
- Michael đã rất đề cao Nam Thành, tôi chỉ muốn xác nhận lại chút thôi. – Peter mỉm cười thân thiện.
Dương Ân vội vàng đón lấy bản hợp đồng, chia cho ba người đọc qua một lượt. Khi xác nhận tất cả các điều khoản đều đúng với bản gởi mail trước đó, Lý Hạo Nam nhanh chóng đặt bút ký tên và đưa Thiên Thuận cùng Dương Mỹ Tranh mang về công ty bảo văn thư đóng dấu.
- Vậy lát nữa cậu Thiên Thuận trực tiếp chuyển đến phòng tôi nhé. – Peter đứng lên, đưa tay ra ngỏ ý tạm biệt.
- Tối nay ngài có thời gian không ạ? Hãy cho chúng tôi cơ hội mời ngài dùng bữa cơm. – Lý Hạo Nam khẩn khoản.
- Tôi hẹn đối tác rồi, chủ tịch Lý đừng bận tâm về chuyện đó, làm tốt là được.
Dứt lời, Peter quay người bước đi. Lý Hạo Nam khe khẽ thở phào. Xem ra Thiên Thuận thật có tài thuyết phục người khác, thông minh, phản ứng nhanh nhạy, so với ba nó thì giỏi hơn rất nhiều.
Vì đã đạt được thành quả lớn nên tâm trạng Lý Hạo Nam trở nên vô cùng thoải mái. Bất giác ông lại nhớ cô tiếp tân tên Tử Hương ở nhà hàng Kingdom.
Đã hơn năm lần bảy lượt ông nằm mơ thấy cô, làn hương dịu nhẹ trên mái tóc búi cao cứ hoài vương vấn đâu đây.
- Dương Ân, chiều nay tan ca ông bảo Thiên Thuận và Mỹ Tranh dùng bữa chung luôn nhé.
Nói rồi, Lý Hạo Nam bước nhanh ra xe. Dương Ân mừng rỡ vâng dạ, nhanh nhẹn theo chân vị chủ tịch.
Lúc trước ông cứ tưởng Lý Hạo Nam ngắm tiểu thư Hạ gia cho Thiên Thuận nhưng sau khi lãnh đạo đề nghị ông đưa Dương Mỹ Tranh đến công ty thực tập và luôn sắp xếp để cả hai đi gặp gỡ đối tác, dự tiệc thì ông mới hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa năm xưa.
Thầm nghĩ lửa gần rơm lâu ngày ắt bén, chỉ cần tạo cơ hội giúp đôi trẻ bên nhau, tình cảm từ từ sẽ nảy sinh. Suy cho cùng, con gái ông xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu chứ đâu thua kém gì ai, học hành cũng giỏi nữa, có mỗi cái tội chảnh chọe, khinh người là sửa hoài không được.
Đôi lần, ông thắc mắc chẳng biết Dương Mỹ Tranh giống ai vì cả ông lẫn vợ đều sống rất chan hòa với mọi tầng lớp. Có lẽ nào do giàu từ trong trứng ra nên nó sanh tật nhỉ.