Chương 170 - Sao Băng Qua Trời

-        Cô đến rồi, phiền cô nhé Mộc Linh. – Hạo Nhiên mỉm cười, hạ giọng tỏ vẻ biết ơn lẫn áy náy.

-        Cô ấy là bạn thân tôi. – Tô Mộc Linh méo miệng cười đáp lễ.

Anh khẽ gật đầu và rảo bước rời khỏi, Tô Mộc Linh bất giác quay lưng nhìn. Rốt cuộc, chẳng chịu nổi, cô lật đật chạy theo, tóm tay anh kéo lại.

-        Anh Hạo Nhiên, anh làm chuyện gì cũng xin hãy nghĩ cho Tử Hân, cô ấy cần anh.

-        Cô đang nói về vấn đề gì? – Hạo Nhiên trố mắt hỏi.

-        Không phải…anh định trả thù ai sao? Chuyện tai nạn đó, anh tìm thấy kẻ chủ mưu rồi à?

Bấy giờ, Hạo Nhiên đã nhận ra ý của Tô Mộc Linh, chắc hẳn cô vô tình nghe được lời anh. Bản thân anh đâu ngốc tới mức nhào vào giết người, còn pháp luật mà, anh chỉ muốn lấy bằng chứng rõ ràng và tố cáo cho nhanh thôi.

Nhưng lỡ anh có lòng giày xéo kẻ ấy thì chẳng ai làm gì anh được, vung tiền mua đứt mạng hắn là xong.

Nghe Hạo Nhiên giải thích, Tô Mộc Linh mới nhẹ nhõm trở vô. Anh cũng gấp gáp xuống cổng, leo lên xe, cùng Lưu Nhược Bân tới khu thu nhập thấp.

Nếu như Dương Mỹ Tranh thật sự đứng sau mọi chuyện, anh nhất định bắt cô ngồi tù mọt gông. Lần trước nhân nhượng bỏ qua, ấy vậy vẫn không biết quay đầu sám hối.

Lưu Nhược Bân nhìn gương chiếu hậu, thấy mặt mày Hạo Nhiên tối đen thì nín thinh, cắm cổ chạy. Hắn hiểu tính anh, động vào anh, anh còn du di, chứ hại trúng Tử Hân chỉ có nước toi đời.

Đứng trước căn nhà cũ mèm, vách tường nứt nẻ, phủ đầy rong rêu, Hạo Nhiên mím chặt môi, đưa tay gõ mấy tiếng.

Chỉ ít giây sau, một người đàn ông xuất hiện, vì đã xem ảnh nên anh nhanh chóng nhận biết hắn là Phùng Vận, kẻ giao tài cho La Nhật.

-        Hai cậu tìm ai? – Hắn hỏi, mắt nhấp nháy vì trông cả hai ăn mặc khá bảnh tỏn.

-        Anh Phùng Vận, anh nhận bao nhiêu tiền từ cô Dương Mỹ Tranh để đoạt mạng vợ tôi vậy? – Hạo Nhiên nghiêm giọng chất vấn.

-        Cậu nói gì? Tôi đoạt mạng ai? Tôi không quen người nào tên Dương Mỹ Tranh hết. – Hắn ngếch mặt sang chỗ khác, cãi cố.

Hạo Nhiên cười nhẹ, xòe bàn tay. Lưu Nhược Bân mau mắn đặt xấp ảnh mới rửa lên cho anh giăng ra ngay mặt Phùng Vận. Thấy mặt mình chành bành trong hình, hắn liền nhột hẳn, đôi mắt lấm la lấm lét.

-        Mau khai sự thật và đồng ý làm chứng trước tòa ngay khi tôi còn nhân nhượng, bằng không, tôi sẽ giúp anh hưởng thụ cảm giác chui vào gầm xe là thế nào đấy.

Anh vừa dứt lời, Phùng Vận liền quỳ rạp xuống chân, khóc lóc ỉ ôi. Vốn hắn sợ liên lụy nên thỏa thuận riêng với tên nghiện ngập La Nhật để chia nhau số tiền ấy. Có ngờ đâu La Nhật lại mất mạng ngay lúc thực hiện cú đâm ấy, càng không ngờ nạn nhân là vợ mới cưới của thái tử Nam Thành.

Kế tiếp, hắn kể rõ tất cả cho Lưu Nhược Bân ghi âm, rằng hắn vốn là con trai người bạn thân ngày trước của Dương Ân. Vì hoàn cảnh sa sút, hắn thường xuyên lấy chuyện ơn nghĩa năm xưa mà vay bợ tiền họ rồi quỵt luôn.

Cuối cùng, Dương Ân cắt liên lạc, hắn liền mò tìm đến nơi Dương Mỹ Tranh công tác, xin số làm phiền.

-        Sáng hôm ấy, cô Dương gọi tôi trao đổi, cô ấy nhắn địa chỉ ngôi làng ở tỉnh P kèm biển số xe ô tô kia, bảo tôi bám theo họ, canh khúc đường vắng thì tiến hành kế hoạch. Tôi cũng nhát gan, có điều số tiền lớn quá nên đã bàn với La Nhật.

Nói tới đó, hắn khóc hu hu. Tai Hạo Nhiên như ù đi, vợ anh cùng Thiên Thuận xuống tỉnh P nhưng bọc vòng tỉnh H để về, rốt cuộc họ đi đâu lòng vòng vậy kìa.

Rời khỏi khu nhà xụp xệ, Lưu Nhược Bân đưa Hạo Nhiên quay trở lại bệnh viện. Anh ngồi buồn rầu, chống tay nhìn những ánh đèn màu trôi ngang cửa kính ô tô.

Về đến phòng, thấy Tô Mộc Linh ngủ gật trên ghế, anh nhẹ nhàng lay gọi cô. Cả ngày thực tập tại phòng mổ đã đuối, còn phải thay anh luân phiên trông coi Tử Hân, khó trách cô uể oải, mệt mỏi.

-        Ơ, anh về rồi. Tạm biệt. – Tô Mộc Linh nói đứt đoạn trong tiếng ngáp dài.

-        Ừ. Cám ơn cô.

-        Tạm biệt. – Cô đứng dậy, vẫy chào, đi thẳng.

Như thường lệ mỗi buổi sáng tối, Hạo Nhiên cúi người, hôn lên trán Tử Hân thay lời chào và chúc. Mùi hương thoảng quen của vợ anh giờ thay bằng mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Nắm chặt bàn tay xương gầy, anh gục đầu, hai vai khẽ run run, toàn thân co rúm. Đang bên cạnh nhau mà sao anh cảm giác trống trải, cô quạnh vô cùng.

Anh thật sự muốn thời gian trôi ngược để có thể thoải mái rúc đầu vào lòng cô, được cô vỗ về giấc ngủ, sưởi ấm suốt mùa đông.