Chương 122 - Sao Băng Qua Trời

Bởi biết sáng mai Tử Hân sẽ về nên anh rất vui, ai mời cũng uống, hiện tại thì say đến hết thấy đâu ra đâu nữa.

-        Hạo Nhiên, anh uống ít nước cho giải rượu nhé.

Dương Mỹ Tranh ân cần nâng ly nước lên môi Hạo Nhiên. Anh gật gù vớ lấy uống cạn. Tiếp đó, quờ quạng móc điện thoại tìm số của Lưu Nhược Bân. Rồi tại say quá, anh đánh rơi luôn nó. Dương Mỹ Tranh liền cúi xuống nhặt giúp.

-        Anh gọi Nhược Bân hả? Để em.

Cô nhanh nhẹn cầm máy lánh sang một góc. Hạo Nhiên đành phó mặc cô lo liệu vì anh hết mở mắt nổi.

Lát sau, Dương Mỹ Tranh trở lại, đưa trả điện thoại và đỡ Hạo Nhiên rời khỏi vũ trường, ra thẳng chiếc xe đang đậu chờ sẵn. Đầu óc anh quay mòng mòng nên cứ ngỡ xe nhà mình, còn tài xế đằng trước chính là Lưu Nhược Bân.

Chiếc taxi vừa đỗ ngay cổng khách sạn, Dương Mỹ Tranh mau mắn dúi tiền trả bác tài, xong dìu Hạo Nhiên vào thuê phòng.

Mọi chuyện diễn biến suôn sẻ làm cô gái mừng vui khôn xiết. Đợi chờ bao nhiêu năm ròng rã, cuối cùng cũng có cơ hội hóa anh trở thành người đàn ông của mình.

Khi toàn thân ngã lên chiếc giường lớn và cảm giác người con gái áp sát thì Hạo Nhiên mới nhận ra bản thân hơi bất ổn. Toàn thân anh nóng như lửa đốt, bức bối khó chịu, cứ mỗi nơi Dương Mỹ Tranh chạm khẽ đều mát rượi. Anh cố gắng đẩy cô khỏi người mình.

-        Mỹ Tranh, em…làm gì vậy? Dừng…dừng lại mau. 

-        Hạo Nhiên, em giúp anh. Anh sẽ thoải mái ngay thôi.

Dương Mỹ Tranh gấp gáp tiến tới, bàn tay thanh mảnh lẹ làng cởi bỏ những chiếc cúc áo sơ mi. Cô đã tốn quá nhiều thời gian lẫn công sức nên hôm nay chuyện tính toán nhất định phải thành.

Thấy cô nàng không có ý nghe lời mình, Hạo Nhiên nắm chặt tay, cắm móng vào da thịt để khiến bản thân bình tĩnh hơn rồi dùng hết sức hất Dương Mỹ Tranh lọt xuống sàn và bật ngay dậy, choáng váng nhào vô phòng tắm, khóa chặt cửa, rút điện thoại mò tìm số Lưu Nhược Bân.

Lật đật cộng với mờ mắt mờ mũi đâm ra anh gọi nhầm Chu Hà.

Nghe tiếng nói ngắt quãng cùng hơi thở nặng nhọc của thằng em kết nghĩa, Chu đầu sọ hối hả nhảy khỏi giường, vơ áo vơ quần mặc và phóng như tên bắn, chạy đi mua chanh, mua đá tinh khiết chất lên xe, lao vun vút trên đường.

Đâu được một đoạn thì chợt nhớ rằng Hạo Nhiên chưa cho biết địa điểm nên hắn vội liên lạc lại hỏi anh.

Nhận cuộc gọi từ Chu Hà, Hạo Nhiên đưa mắt nhìn khắp xung quanh cũng chẳng thấy chữ nghĩa nào cả. Phía bên ngoài, Dương Mỹ Tranh liên tục đập cửa kêu gào, bắt anh phải để cô giúp đỡ.

-        Mỹ…Tranh, khách sạn…này tên gì? Ở…đâu? – Anh cố lấy hơi hỏi vọng qua khe hở.

-        Anh mau mở cửa, anh sẽ chết mất, Hạo Nhiên à. – Cô liên tục hối thúc.

-        Dương Mỹ Tranh, đây là cơ hội cuối cùng, mau…mau đọc địa chỉ, nếu không, anh lập tức…ra ngoài giết em. Anh đã gọi cảnh sát rồi.

Câu đe dọa lạnh lùng, sắc lẹm như dao khiến Dương Mỹ Tranh giật mình tỉnh mộng. Cớ sao chỉ còn cách thành công chút xíu, cô lại để anh vuột mất thế này. Sau mấy giây nức nở, cô run run đọc tên khách sạn lẫn địa chỉ, số phòng cho anh và rời khỏi.

Vì lấy New Square làm vị trí chờ nên khi Hạo Nhiên vừa báo, Chu Hà mau chóng đến ngay.

Nhân viên lễ tân trông hắn vác bao nước đá kèm một bịch chanh sấn vào thì ngạc nhiên muốn đứng hình. Lúc hắn đi mất dạng, nữ lễ tân mới giật mình đuổi theo.

Ngay khi cánh cửa phòng tắm mở toang, thấy Hạo Nhiên đang nằm trong bồn nước lạnh, Chu Hà hốt hoảng chạy tới, bấn loạn hỏi han.

-        Mau, đổ hết đá…lên…em. – Hạo Nhiên giục.

-        Hay anh đưa chú đến bệnh viện nhé. – Chu Hà lo lắng.

-        Đừng, đừng để…người khác biết, anh…mau đổ đi.

Nghe Hạo Nhiên gầm rít, Chu Hà liền chiều ý thằng em, tiện thể dúi bịch chanh cho cô tiếp tân, bảo giúp hắn khuấy ly nước thật to.

Lo lắng trôi qua, trông cái bộ dạng của Hạo Nhiên, Chu Hà nhịn không nổi, bật cười hô hố. Nếu anh là con gái thì bình thường, đằng này mang kiếp đàn ông. Lòng hắn cũng thầm cảm phục tên thiếu gia nhà họ Lý, chung tình, chung thủy thế là cùng.

-        Anh gọi Lưu Nhược Bân, bảo cậu ấy ghé đâu mua giúp em bộ quần áo mới. – Hạo Nhiên run rẩy nói.

Chu Hà gật đầu lia lịa rồi làm như anh phân phó. Tầm nửa tiếng sau, Lưu Nhược Bân xuất hiện, thấy cậu ấm quấn chăn run lập cập, mặt hắn không còn giọt máu. Hắn tự nhủ lòng mai này cứ đậu xe ngay nơi anh ăn chơi mà chờ chứ chẳng dám đi lung tung nữa.

Anh vào New Square, hắn lết la ngồi đồng trước cổng Kingdom, mãi khi Tử Hương tan ca lại tò tò lén theo đuôi cô, vừa tới con hẻm nhỏ thì Chu Hà gọi, báo tin động trời.