Chương 112 - Sao Băng Qua Trời

Đúng bảy giờ tối, chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng nhà và Kelvin lịch lãm xuất hiện, mở cửa đón hai người đẹp. Anh lấy hành lý trên tay Tô Mộc Linh cho vào cốp xe rồi nhanh nhẹn trở lên ghế lái.

Qua tấm gương chiếu hậu, Kelvin nhận ra gương mặt lai xinh đẹp kia cứ mãi ngóng bên ngoài như cố tình tránh né. Nếu không nhờ Tử Hân, hẳn anh sẽ khó có cơ hội ngồi chung một chiếc xe cùng Tô Mộc Linh nữa.

Đến nhà hàng, cả ba gọi món và cắm cúi ăn chứ chẳng ai nói với ai câu nào. Lúc Tô Mộc Linh rời bàn đi vệ sinh, Kelvin liền chớp lấy cơ hội bám theo. Biết anh đang bước sau lưng mình, cô bình tĩnh quay đầu, khoanh tay nhìn rồi bảo anh tới khu vực ít người qua lại.

-        Tôi nghe đây, anh Kelvin cần giải thích điều gì? – Cô nhẹ vén lọn tóc xõa trước mặt, nghiêm nghị hỏi.

-        Mộc Linh, tôi thành thật xin lỗi em về chuyện hôm đó. Do tôi bị trúng thuốc nên mới đối xử thô bạo với em.

-        Lỗi cũng một phần do tôi say xỉn, anh đâu cần áy náy trong lòng, mọi chuyện kết thúc tại đây nhé, sau này đừng ai nhắc nữa. – Tô Mộc Linh nhàn tản quyết định.

-        Tôi và em, chúng ta không thể thành đôi ư? Tôi thật sự rất thích em, tôi…

-        Đủ rồi Kelvin, sự cố ngoài ý muốn thôi. Vì thế, anh hãy quên sạch nhé.

Cô cắt ngang lời anh, nhanh chóng cất bước quay lưng. Nếu đừng xảy ra cái đêm kinh hoàng kia, có lẽ khi bất chợt gặp anh trên đường hay là Tử Hân trực tiếp mai mối, hẳn cô sẽ động lòng giống bao nhiêu người con gái khác bởi lẽ vẻ bề ngoài của anh quá ư hoàn hảo, cứ như mọi thứ tốt đẹp nhất đều được tự nhiên ưu ái ban phát hết cho anh.

Có những tỳ vết của ngọc mà chỉ người từng sở hữu nó mới biết. Dẫu rằng Kelvin bị hại nhưng cô chẳng thể vin vào cớ đó xóa nhòa ám ảnh năm xưa.

Đôi nam nữ quay trở lại thì Tử Hân cũng đã thanh toán xong. Nhìn gương mặt không cảm xúc của Tô Mộc Linh lẫn nét thất tình trên môi mắt Kelvin, cô quyết định từ nay về sau thôi dài tay mai mối cho bất kỳ ai nữa.

Rời khỏi cổng nhà hàng, Kelvin nhắm thẳng đường đến sân bay. Ánh đèn lung linh rực rỡ cùng dòng người nhộn nhịp chẳng thể khỏa lấp nỗi trống vắng cô đơn.

Lần đầu tiên, anh ngoác miệng, vứt hết tự tôn, tự ti, tự trọng cầu lụy tình yêu thế mà bị từ chối lạnh lùng. Chính vì bản thân được sinh ra bởi người mẹ làm cái nghề ấy mà anh vẫn mãi mặc cảm dẫu đang nắm tất cả trong tay.

Cảng hàng không buổi tối luôn thông thoáng hơn ban ngày, dù có là đợt cao điểm hay chăng nữa. Vậy nên, các phương tiện thoải mái di chuyển, không hề ùn ứ.

Mới hôm nào còn rạo rực chờ đón nhưng giờ đây, chính tại nơi này, phải tiễn người đi khiến Tử Hân chẳng khỏi bùi ngùi, cứ ngỡ như mình bị bỏ rơi lại.

-        Tới nhớ gọi cho mình. - Tử Hân ôm lấy cô bạn, sụt sùi.

-        Mình biết mà, thôi, đừng khóc nữa, tạm biệt cậu.

Nhẹ nhàng siết chặt tay cô bạn lần cuối, Tô Mộc Linh nở nụ cười tươi rói nhìn sang Kelvin, khẽ cúi đầu và hướng vào khu vực cách ly.

Lúc bóng dáng thân quen mất hút sau tấm cửa kính, nước mắt Tử Hân bắt đầu trào ra, cô nức nở ngồi luôn xuống sàn làm người xung quanh được một phen chộn rộn.

-        Tử Hân, cô bị sao vậy? – Kelvin cuống quýt quỳ sát bên, rối rít hỏi han.

-        Tôi thấy tội Mộc Linh, tôi cảm giác mình bán đứng cô ấy. – Cô trả lời xong thì càng khóc to hơn.

-        Thế cô không nghĩ tôi cũng rất đáng thương à?

Kelvin thiếu điều muốn khóc theo, anh đã kiềm chế lắm rồi. Trông bộ dạng anh bảnh tỏn chứ thật sự yếu đuối lắm, nhất là khi động chạm tới tình cảm thẳm sâu trong tim.

-        Chính bởi tội nghiệp cả hai thành thử tôi khó chịu lắm, tôi thấy mình thật ba phải.

-        Nín nào, đừng khóc nữa, tôi đưa cô về.

Vì những kẻ hiếu kỳ càng lúc càng đông nên Kelvin đánh liều bế Tử Hân lên, gấp gáp rời khỏi. Rõ ràng anh mới là người cần được ủi an nhưng cuối cùng lại phải dỗ dành cô.

Ngày Tô Mộc Linh bước ra từ cổng đến quốc tế, cô mang niềm vui lẫn nụ cười cho Kelvin và Tử Hân, ngày Tô Mộc Linh bước vào ga đi, bỏ lại trái tim Kelvin kèm dòng suối nước mắt của cô bạn thân.

Về tới nơi, Tử Hân uể oải chúc ân nhân ngủ ngon rồi thẳng một mạch vào nhà. Giây phút này, cô nhìn đâu đâu trong bếp, trong phòng đều có bóng dáng Tô Mộc Linh.

Người vừa còn đây giấc chiều mà giờ đã như cánh chim xa tít mù khơi. Thế là, cô tiếp tục quăng mình lên giường, khóc rấm rứt.

Phía dưới, bên ngoài cổng, anh chàng chủ tịch đẹp trai ngồi trong con xe xịn cũng đang gục mặt trên vô lăng. Lời lạnh nhạt bất cần đó hệt lưỡi dao khoét sâu thêm vết thương vốn khó lành hại bản thân anh càng tự ti, mặc cảm thêm.