Chương 108 - Sao Băng Qua Trời
- Mộc Linh à, hai người…biết nhau hả? – Tử Hân ngập ngừng dò hỏi.
Tô Mộc Linh cúi đầu không đáp, cô chẳng thể nào mở miệng nói chuyện đáng xấu hổ kia. Tử Hân nhẹ nhàng đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay run rẩy và siết chặt.
- Mộc Linh, Kelvin làm gì có lỗi với cậu sao? Hãy nói mình biết, mình sẽ đòi lại công bằng giúp cậu.
Giọt nước mắt bất giác tràn đầy khóe mi Tô Mộc Linh. Qua hồi lâu suy nghĩ, cô quyết định kể rõ sự tình cùng cô bạn thân. Thật tình chuyện xảy ra hôm đó, lỗi đâu nào thuộc về riêng anh. Là cô giận ba mình rồi buồn tình chui vô vũ trường quay cuồng mãi tận nửa đêm.
Ra khỏi chốn ăn chơi thì đã hết nhìn thấy đường thấy lối, cô say xỉn gục ngã bên vệ đường và Kelvin xuất hiện. Vì cô quên tên khách sạn mình đang thuê ở đâu nên anh thuê chỗ khác, đưa cô vào.
Một nam một nữ đều có hơi men, những va chạm bình thường liền khơi nguồn dục vọng. Chuyện gì đến cũng đến. Bóng đêm tội lỗi bao che cho người ta được phép buông thả, phóng túng bản thân, nối kết hai kẻ xa lạ trở nên một.
Cái đêm mùa hè năm ấy, Tô Mộc Linh vừa tròn mười tám tuổi.
Khi thức giấc và nhớ ra tất cả, cô vội vàng rời khỏi, còn Kelvin vẫn trong cơn mộng mị. Lần đầu trao thân biến thành nỗi ám ảnh đeo bám cô hằng đêm vì anh quá ư thô bạo.
Kể từ đó, cô sợ hãi đàn ông, chẳng muốn bắt đầu bất kỳ mối quan hệ nào dù vô số cây si ở trường Y xếp một hàng dài chờ đợi.
- Thật đáng xấu hổ, mình phải mang tấm thân tàn tạ lết vào bệnh viện ngay sáng hôm sau. – Tô Mộc Linh bật khóc nức nở.
- Mình…thật sự không ngờ một người lành tính như anh ấy lại vậy.
Tử Hân kéo ôm Tô Mộc Linh vào lòng, bàn tay nhẹ vỗ về lên tấm lưng gầy, an ủi. Bao nhiêu năm trôi, bạn cô hẳn rất mệt mỏi khi bản thân mang tâm lý bất ổn mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, phớt lờ đời.
- Nào, thay đồ ngủ thôi. Mộc Linh, quá khứ đã qua đừng nhớ lại nữa. À, ngày mai mình kêu Phương Quốc Minh đưa cậu đi nhé, hắn chở mình tới công ty xong thì rảnh cả ngày. Cậu đọc địa chỉ cho hắn là được.
Nói rồi, Tử Hân vừa dùng các ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lau khô gương mặt xinh đẹp đẫm đầy nước mắt.
Tuy ý tốt của mình khiến cô bạn rơi trúng tình huống khó xử nhưng Tử Hân tin rằng Tô Mộc Linh thấy vơi nhẹ lòng nhiều vì cuối cùng đã có thể trút hết nỗi niềm giấu kín bấy lâu.
Nếu lo trước sau gì cũng phải đối mặt, thà đối mặt sớm một chút. Như cô với Thiên Thuận đây, chẳng biết ngày đó sẽ tới lúc nào đâm ra cứ mãi sống trong phập phồng.
Đợi Tô Mộc Linh lên giường, Tử Hân đứng dậy tắt điện rồi nằm xuống kế bên. Ban nãy, lúc Tô Mộc Linh đang thay váy ngủ thì Kelvin nhắn tin, bảo rằng anh chấp nhận việc mai mối này và trông cậy cả vào cô, còn hỏi han tâm trạng của Tô Mộc Linh nữa.
Tuy nhiên, dù anh xuất sắc bao nhiêu thì vết sẹo anh gây ra cho bạn cô đã trở thành bức tường ngăn cách giữa đôi bên mất rồi.
Nghe hơi thở nhè nhẹ đều đều bên tai, biết Tô Mộc Linh đã say giấc, Tử Hân nhẹ nhàng giở chăn, lấy điện thoại, rón rèn lủi ra ban công, nhắn tin hồi âm cho Kelvin yên tâm. Tin vừa gởi đi, cuộc gọi vội đến.
- Tử Hân, bây giờ chỉ mình cô mới giúp nổi tôi thôi, xin cô đừng từ chối. – Tiếng anh khẩn thiết bên kia đầu máy.
- Kelvin, tôi…tôi…thật sự, anh…anh. Được rồi, tôi cần anh trả lời một câu hỏi. – Tử Hân cứng rắn mạnh miệng sau vài chữ lắp bắp.
- Cô cứ tự nhiên.
- Kelvin à, anh…anh bị bệnh phải không? – Cô ngập ngừng.
- Không có, tôi rất khỏe mạnh, sao tự nhiên cô lại hỏi thế?
- Tôi biết anh khỏe mạnh, chính vì anh khỏe quá mới sinh bệnh.
- Tử Hân, cô nói gì? Bệnh gì chứ? Tôi khám tổng quát định kỳ đấy. – Giọng Kelvin lộ vẻ hoang mang tột độ.
- S…S. Đúng, chính nó, S trong SM.
Vừa dứt câu thì bỗng nghe Tô Mộc Linh ú ớ, Tử Hân vội vàng cúp máy, chạy ù vào, nhảy lên giường nằm cùng cô bạn, nói dối luôn là Thiên Thuận nhớ cô quá nên liên lạc giấc này.
Bà mai trùm chăn nhắm mắt ngủ ngon lành, không biết ai kia vẫn đang giữ lấy điện thoại và đơ người như cán cuốc.
Miệng Kelvin á khẩu chẳng thốt nổi một lời. Thế nào mà anh biến thành kẻ kinh dị trong mắt cô em dâu tương lai vậy. Chẳng lẽ Tô Mộc Linh kể hết rồi.
Chuyện hôm đó rõ ràng anh bị hãm hại. Sao chưa để người ta có cơ hội giải thích đã cho ra cái bệnh án đau lòng thế. Càng nghĩ thì càng hận mấy lão già kia thêm mà.
Thật là một nỗi oan khiên khó rửa sạch. Anh nho nhã, tử tế nửa đời nhưng cuối cùng lại hóa ra biến thái, khiến người trong mộng trở nên sợ sệt.
Đưa tay tháo chiếc ghim cài đính kim cương trên cổ áo xuống, Kelvin ngã ào lên giường, cắn răng, bứt tóc.
- Mình phải làm sao bây giờ? Mặt mũi nào mà gặp người ta đây.