Chương 103 - Sao Băng Qua Trời

Mới bước chân vào đến phòng giám đốc, điện thoại trên tay Nghiêm Đức liền réo vang, thấy người gọi là Tử Hân, hắn mau mắn nhấn nút nghe.

-        Vâng, cô chủ. – Hắn hạ giọng, lễ phép.

-        Chú Nghiêm sang gặp tôi chút nhé. – Tử Hân nhẹ nhàng cất tiếng.

Vầng trán cao của Nghiêm Đức khẽ nhíu lại, lời nói dịu dàng kia dường như có điều gì đang muốn chất vấn. Bản thân Nghiêm Đức cũng mong Tử Hân sẽ sớm tra ra sự thật nhưng sao cứ cảm giác cô nghi ngờ chính hắn vậy kìa.

Chỉnh cà vạt và áo quần thẳng thớm xong, hắn hít một hơi thật sâu rồi hối hả đi qua phòng bên cạnh.

-        Chào cô chủ, cô cho gọi tôi. – Nghiêm Đức cúi đầu, gương mặt chẳng giấu che nỗi lo lắng.

-        Chú Nghiêm, hôm chủ nhật tôi đã ghé các vũ trường lớn trong thành phố, chú biết kết quả thế nào không? – Tử Hân cười nhẹ, mắt chẳng rời người đàn ông trung niên đối diện.

-        Xin cô chủ hãy nói ạ. – Hắn rụt rè.

-        Tất cả kho lạnh đều có rượu giả, trộn lẫn giữa rượu thật. Quản lý những nơi đó đều quả quyết là hàng nhập trực tiếp tại chi nhánh. Cho nên, tôi cần kiểm tra kho hàng của chúng ta.

Nghe Tử Hân phán, Nghiêm Đức chỉ biết im lặng gật đầu, hóa ra cô gái này đang chĩa mũi dùi về hắn. Từ ngày may mắn được Lý Hạo Nam nhận vào làm và ưu ái thăng chức, đưa sang đây, hắn chưa từng mang ý nghĩ trục lợi cá nhân mà tổn hại uy tín tập đoàn Nam Thành.

Tuy rằng vàng thật nào sợ lửa nhưng bị hiềm nghi khiến lòng hắn chẳng tránh khỏi buồn rầu.

Hai người gấp gáp di chuyển xuống lầu, tới thẳng kho lạnh. Theo yêu cầu từ hai vị lãnh đạo, các nhân viên tạm thời lánh đi, chỉ còn Tử Hân cùng Nghiêm Đức ở lại.

Với tay khui thùng rượu cạnh mình ra, cô bắt đầu kiểm tra, Nghiêm Đức đứng kế bên quan sát. Vẻ tươi tỉnh nhanh chóng trở về trên gương mặt người đàn ông khi thấy tất cả rượu trong thùng đều là hàng thật.

Tử Hân nhìn hắn xong quay sang khui thùng khác. Bản thân cô mong suy đoán của mình sai bởi ngay buổi đầu, cô đã nhận định hắn là một người đàng hoàng, tốt bụng. Nếu mọi thứ đi ngược lại thì quá đáng tiếc.

Dốc lòng dốc sức làm việc giúp Lý Hạo Nam khiến cô cảm giác mình thật buồn cười. Cô không lo Nam Thành sẽ hao hụt doanh thu hay mất danh tiếng nhưng hành động bây giờ khác gì quan tâm dữ dội. Vì vốn dĩ cô cũng đâu còn cách nào hơn. Cho đến lúc hạ màn, buộc lòng phải diễn thật tròn vai.

Xem hết cả hơn mười thùng rượu vang mà chẳng phát hiện điều bất thường, Tử Hân mệt mỏi ngồi bệt dưới sàn, chẳng biết có nên kiên nhẫn tiếp tục nữa hay chăng.

Trông cô như vậy, Nghiêm Đức cười khẽ, chầm chậm tiến gần dãy kệ thép phía sau, tiện tay khui luôn một thùng trên đó, lôi chai vang xuống, lắc mạnh.

Những gì đập vào cặp kính cận lòi hại Nghiêm Đức muốn á khẩu. Hết mấy giây trôi qua, hắn mới mở miệng cất tiếng thành lời.

-        Cô chủ, cô xem này.

Giọng điệu run rẩy của vị giám đốc chi nhánh khiến Tử Hân lập tức quay đầu, nhận thấy cái mặt lộ vẻ sợ hãi kia, cô vội vàng bật đứng dậy, chạy ngay tới. Nghiêm Đức trao chai rượu vào tay cô rồi nhanh nhẹn lấy thêm một chai ra lắc.

-        Rượu giả. – Tử Hân tròn mắt thốt lên.

-        Đây nữa ạ. Trời ơi, rốt cuộc ở đâu xuất hiện vậy? – Nghiêm Đức hoảng loạn nhìn lung tung khắp kho.

Cái bộ dạng ngơ ngác càng làm Tử Hân thêm mù mờ. Cô chưa kịp hỏi hắn mà hắn hỏi cô thì cô biết hỏi ai bây giờ. Cô lục lọi cả đỗi chẳng kiếm được chai rượu kém phẩm chất nào, còn hắn vừa mó vô đã lòi tận hai chai.

-        Chú không biết sao? – Cô khoanh tay, nghiêm giọng.

-        Cô chủ, tôi thật sự không biết, cô hãy tin tôi đi. – Hắn nói như sắp khóc.

-        Hàng hóa nhập là ngoài cảng vào thẳng đây, đúng chứ chú?

-        Vâng, thủ tục xong xuôi là đưa về kho luôn. Chẳng gởi gắm ở đâu hết ạ.

Tuy Nghiêm Đức quả quyết nhưng Tử Hân vẫn thấy mơ hồ. Nếu hắn thật sự trong sạch, lẽ nào hàng hóa xảy ra vấn đề khi đang ở bên kia nửa vòng trái đất.

-        Chúng ta còn mấy lô sắp cập cảng? – Tử Hân nheo mắt nhìn hắn.

-        Một lô ạ, độ chừng giữa tuần sau sẽ đến.

-        Được, vậy chúng ta cứ đợi.

Cô mỉm cười, xoay người, rời khỏi kho lạnh, quay lên văn phòng. Cơn đau đầu lại kéo tới, sau hồi lâu xoa bóp, cô quyết định đảo ra ngoài hít thở không khí để thư giãn tâm trí.

Dẫu sao, Lý Hạo Nam chỉ quan tâm kết quả điều tra chứ đâu buộc cô phải ngồi ở đây tám tiếng mỗi ngày.

Vừa trông thấy Tử Hân thủng thẳng bước khỏi cửa chính, Phương Quốc Minh liền lái ô tô chạy tới nhưng cô bảo hắn hãy về nghỉ ngơi và tự mình cuốc bộ qua điểm bắt xe buýt.

Thế giới ngọt ngào phủ đều màu xanh thiên nhiên là vẻ đẹp cũng như sức hút riêng biệt của mùa hè nước B với những hàng cây rợp bóng cùng thảm cỏ trải dài mênh mông vô tận khắp ngoại ô thành phố. Sắc nắng nhạt nhẹ vàng ươm tô điểm sắc xanh thêm ngọt ngào.

Bàn chân người con gái chầm chậm lướt khắp đồng cỏ, cố gắng tìm nguồn năng lượng tích cực cho bản thân.