Chương 6 - Quy Luật Kỳ Lạ của Vở Kịch - Quỷ Lê Viên

6.

Ngoài tôi và Tô tiên sinh ở trong phòng ra thì còn có một ông già có diện mạo gớm ghiếc, đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế giống như một xác ch/ế/t khô.

Tô tiên sinh nói, đằng sau mỗi nàng Thanh Y đều có một người thợ da chịu trách nhiệm trang điểm cho Thanh Y.

Và Thanh Y sẽ phải phụng dưỡng người thợ da trong suốt quãng đời còn lại của mình, có thể nói, Thanh Y sống được bao lâu tùy thuộc vào tâm trạng của người thợ da này.

Tô tiên sinh bảo tôi thực hiện nghi lễ bái sư trước mặt ông lão, ông ấy nói đó mới chính là người thầy chân chính của tôi.

Đôi mắt đục ngầu của ông cụ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó vươn tay ra sờ mặt tôi rồi gật đầu.

Sau khi quỳ lạy ông cụ ba lần, tôi mới biết tên ông ta - cụ Mai.

Cụ ông là cha ruột của Mai tiên sinh, người đứng sau Mai tiên sinh năm đó chính là ông cụ Mai này.

Còn người thợ da của riêng Tô tiên sinh lại là một người khác.

Tô tiên sinh nói rằng tôi kế thừa dòng dõi của ông Mai, vì vậy ngày tháng sau này ông cụ Mai sẽ đồng hành cùng tôi.

Tôi nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó Tô tiên sinh để tôi ngồi xuống băng ghế rồi dùng xiềng xích trói chặt tôi.

Tô tiên sinh nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay ngọc mảnh khảnh đó lên đỉnh đầu của mình, từ chân tóc cho đến làn da ông ấy dần dần tách ra.

Làn da mỏng manh bị chính tay ông ấy lột xuống, bên dưới là khuôn mặt m/á/u thịt lẫn lộn.

Lớp da người bị xé ra chính là vị trí da mặt khác nhau của ba người phụ nữ, cũng là bộ phận đẹp nhất của họ.

Lúc này tôi mới thực sự hiểu người thợ da là gì, cũng như sự kế thừa của Thanh Y là gì.

Cái gọi là ba người phụ nữ diễn một vở kịch, thực ra người biểu diễn hí kịch không phải là Thanh Y mà là ba tấm da người kia.

Họ bị khâu vào cơ thể của Thanh Y, ngay cả linh hồn của họ cũng hòa thành một với Thanh Y, biến đàn ông thành “phụ nữ”.

Khi diễn hí khúc, thân hình mỏng manh, thiếu chiều cao và các vấn đề khác của một cô gái đều đã được giải quyết bằng da người.

Tôi khóc thét lên, muốn rời khỏi chỗ ngồi, hét to lên rằng tôi không muốn làm Thanh Y nữa.

Tô tiên sinh chỉ cười khanh khách bên cạnh, giọng nói ông ấy lúc này khàn khàn giống một người đàn ông.

Cụ Mai hung dữ tát mạnh vào mặt tôi một cái, trong đôi mắt đục ngầu có sự hung ác nham hiểm.

Cụ Mai nói trở thành Thanh Y là định mệnh, người khác muốn trở thành Thanh Y còn không được, cho nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình thôi.

Ông ta chuẩn bị cho tôi ba tấm da người, nhìn có vẻ tương đối cũ kỹ, dường như đã để rất nhiều năm rồi.

Tuy nhiên, mỗi tấm da người đều được bảo quản cực kì tốt, đặc biệt là lông mày vẫn sống động như thật.

Tô tiên sinh bảo tôi đừng sợ, mặc dù cụ Mai hơi hung dữ nhưng con người thật rất tốt, đây là điều hiếm thấy ở những người thợ da.

Rất nhiều người thợ da có tâm địa xấu xa, chỉ vì muốn có thêm Thanh Y để phụng dưỡng cho mình mà không quan tâm da người đến từ đâu.

Nếu như da người mang theo oán niệm thì không lâu sau Thanh Y sẽ ch/ế/t bất đắc kỳ tử trên phố.

Vậy nên, thời buổi loạn lạc sinh ra diễn viên ưu tú, tức nghĩa là sinh ra Thanh Y.

Ba tấm da người của cụ Mai đã được truyền lại qua từng thế hệ, họ đều là những cô gái chịu nhiều đau khổ nhưng tâm nguyện cuối cùng vẫn chưa thể hoàn thành.

Cụ Mai giúp bọn họ lo liệu hậu sự, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ, cho nên trên da họ tất nhiên không có oán niệm.

Ba tấm da người này cũng là ba tấm da người mà Mai tiên sinh đã sử dụng trước đây, sau khi ông ấy qua đời mới được thay thế.

Vậy mà Cụ Mai không tiếp tục ép buộc tôi nữa, nói rằng những bài hát mà Thanh Y hát khi trở về phòng là dành cho “người”.

Tôi từng nghe Mai tiên sinh hát, được tính là phạm phải điều cấm kỵ, lẽ ra tôi phải ch/ế/t từ lâu rồi.

Mai tiên sinh nhận ra rằng tôi còn quá nhỏ để có thể tự mình ngăn chặn tai họa, vì vậy mới ch/ế/t trong sân của mình.

Bây giờ tôi nên tiếp tục con đường của Mai tiên sinh, đương nhiên nếu tôi không nguyện ý thì từ nay trở đi buộc phải rời khỏi đoàn kịch.

Cả đời này đừng nghĩ đến việc hát hí khúc, cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ được sống một đời bình an vô sự.