Chương 9 - Quy Định Đen Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi phải xin lỗi vì điều gì? Vì tôi đi công tác suốt một năm và mang về dự án này? Hay vì tôi nộp hóa đơn vượt quá cái ‘quy định’ do cô Tề tùy tiện đặt ra?”

Lời tôi khiến ông ta nghẹn lời, há miệng mà không nói được gì.

“Tắc ở khâu quy trình, ảnh hưởng là tiến độ dự án, cuối cùng thiệt hại là danh tiếng và lợi ích của công ty.” – Tôi nói tiếp –

“Nếu Đỉnh Phong vì chuyện thanh toán mà nghi ngờ thiện chí của chúng ta, dẫn đến hủy hợp đồng, thì trách nhiệm này… phòng tài vụ gánh nổi không? Hay là trưởng phòng Triệu gánh?”

Sắc mặt Triệu Hải lập tức tái đi.

Ông ta đương nhiên không gánh nổi trách nhiệm đó.

“Vậy… vậy giờ cậu tính sao?” – Ông ta bắt đầu hoảng loạn, không còn chủ ý rõ ràng.

“Cứ đợi thêm xem sao.” – Tôi nói – “Có khi bên tài vụ nghiên cứu xong rất nhanh đấy.”

Tôi bước ra khỏi phòng họp, để lại Triệu Hải đứng ngẩn ra một mình.

Tôi biết, áp lực đã bắt đầu chuyển hướng.

Từ tôi, chuyển sang Triệu Hải. Và sắp tới sẽ chuyển thẳng đến phòng tài vụ.

Mà để châm ngòi cho quả bom này… chỉ cần một cuộc điện thoại.

Tôi về lại chỗ, cầm điện thoại, bước tới bên cửa sổ.

Dưới tầng, xe cộ tấp nập như mọi ngày.

Tôi bấm gọi cho Ngô Thiên.

Cuộc gọi được kết nối, nhưng bên kia rất yên tĩnh.

“Giám đốc Ngô, xin lỗi vì làm phiền anh.” – Giọng tôi lộ rõ sự lo lắng và áy náy.

“Giám đốc Lâm Có chuyện gì vậy? Quy trình hợp đồng gặp vấn đề à?” – Ngô Thiên lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

“Giám đốc Ngô,” – tôi thở dài – “Quy trình hợp đồng… bên phòng tài vụ có chút trục trặc.”

“Trục trặc?” – Giọng Ngô Thiên lập tức cao hẳn lên – “Trục trặc gì chứ? Điều khoản hợp đồng chẳng phải đã thỏa thuận xong rồi sao?”

“Đúng là thỏa thuận rồi, nhưng…” – Tôi cố ý ngập ngừng – “Phòng tài vụ bên tôi cho rằng tỷ lệ thanh toán đợt đầu hơi cao, rủi ro lớn… nên muốn xem xét lại.”

“Nhảm nhí!” – Ngô Thiên không nhịn được chửi thẳng – “30% tạm ứng mà gọi là cao? Cả ngành đều theo chuẩn này! Phòng tài vụ bên anh làm ăn kiểu gì vậy? Cố tình gây khó dễ à?!”

“Giám đốc Ngô, xin anh bớt giận.” – Tôi vội vã xoa dịu – “Lãnh đạo bên tôi cũng đang cố gắng trao đổi, nhưng anh biết đấy, tài vụ họ có quy trình và quan điểm riêng…”

Tôi khéo léo biến “cá nhân cố ý làm khó” thành “quy trình nội bộ bình thường”, nghe có vẻ khách quan, đồng thời dễ khiến bên đối tác lo ngại về hệ thống.

“Quan điểm cái gì mà quan điểm!” – Ngô Thiên giận dữ – “Tôi thấy là quan liêu thì có! Nghe này, Giám đốc Lâm bên tôi rất có thành ý với dự án này, nhưng nếu công ty các anh làm ăn kiểu đó, thì tôi phải cân nhắc lại việc hợp tác!”

“Giám đốc Ngô, tôi thật sự hiểu tâm trạng của anh.” – Tôi nói đầy thành khẩn – “Mong anh cho chúng tôi thêm chút thời gian. Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp để giải quyết sớm nhất.”

“Bao lâu?” – Ngô Thiên gằn giọng hỏi lại, không chút kiên nhẫn.

“Tôi… tôi không dám chắc.” – Tôi cố tình để lộ sự lưỡng lự – “Có lẽ… vài ngày nữa.”

“Vài ngày? Tôi không đợi nổi!” – Ngô Thiên dứt khoát – “Chậm nhất là chiều mai, tôi phải nhận được phản hồi rõ ràng! Nếu bên anh vẫn giữ thái độ như hiện tại thì cái hợp đồng đó – khỏi cần ký!”

“Cạch!” – Anh ta dập máy.

Tôi hạ điện thoại xuống, nghe tiếng tút tút vang lên trong tai.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên – một nụ cười không thể kiềm chế nổi.

Lửa đã bén.

Giờ thì, người châm lửa, nên bắt đầu cảm thấy nóng tay rồi.

Chương 5

Tiếng tút điện thoại sau khi Ngô Thiên dập máy như tiếng súng lệnh vang lên.

Tôi biết, áp lực đã được truyền ra ngoài một cách hoàn hảo.

Vài tiếng sau, bên ngoài vẫn yên tĩnh… nhưng bên dưới, sóng ngầm đã bắt đầu cuộn lên.

Tôi ngồi tại bàn, bình thản xử lý vài email thường ngày, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khoảng ba giờ chiều, điện thoại nội bộ trên bàn Triệu Hải bất ngờ đổ chuông dồn dập.

Ông ta nhấc máy, chỉ nghe vài câu mà sắc mặt đã tái nhợt, giọng lắp bắp:

“Vâng, vâng,Vương Phó Tổng, tôi hiểu rồi… tôi xử lý ngay lập tức!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)