Chương 8 - Quy Định Đen Tối
Tôi gật đầu: “Vâng, tôi sẽ lập tức gửi hợp đồng vào quy trình phê duyệt.”
Quy trình phê duyệt hợp đồng nội bộ của công ty được xử lý qua hệ thống OA, phải qua các bước: Trưởng phòng, Pháp chế, Tài vụ và các Phó Tổng liên quan.
Tôi điền đầy đủ thông tin, đính kèm hợp đồng, rồi nhấn “gửi”.
Hệ thống báo quy trình đã đến bước phê duyệt của Triệu Hải.
Vài phút sau, ông ta nhấn “đồng ý”.
Hồ sơ trôi tiếp đến phòng Pháp chế.
Bộ phận pháp chế làm việc cũng rất nhanh, ngay đầu giờ chiều đã duyệt xong và nhấn “đồng ý”.
Tiếp theo, đến lượt phòng Tài vụ.
Theo quy trình bình thường, phòng Tài vụ chỉ cần kiểm tra điều khoản thanh toán, thuế suất, tính hợp lệ về mặt kế toán, gần như không có lý do gì để bị kẹt lại.
Tầm ba giờ chiều, quy trình phê duyệt đến bước của phòng tài vụ.
Tôi pha một ly trà đặc, ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng lại nhấn F5 làm mới hệ thống OA.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Trạng thái của phòng tài vụ vẫn luôn là: “Chờ xử lý”.
Tan làm rồi, trạng thái… vẫn chưa đổi.
Mọi người đã về hết, văn phòng lại chỉ còn mình tôi.
Ngoài cửa sổ, trời dần tối.
Tôi nhìn chằm chằm vào bước phê duyệt đang bị kẹt cứng kia, trong lòng hiểu rõ – Tề Giai Văn, hoặc là thế lực đứng sau cô ta, đã ra tay.
Không chỉ đơn giản là muốn cảnh cáo tôi.
Mà giống như một kiểu thị uy – tuyên bố quyền kiểm soát của họ với nguồn vốn dự án.
Tôi cầm điện thoại, định gửi tin cho Ngô Thiên để cảnh báo trước một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… tôi lại bỏ xuống.
Chưa đến lúc.
Tôi cần để mũi tên này bay thêm một đoạn nữa. Để nó trúng ngay cái đích cần bắn.
Tôi tắt máy, thu dọn đồ đạc ra về.
Dưới tòa nhà công ty, gió đêm phảng phất chút se lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhiều ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn – trong đó có tầng tài vụ.
Dưới một trong những chiếc đèn ấy, có thể Tề Giai Văn đang ngồi nhìn vào quy trình bị cô ta cố ý “đè lại”, vừa nhấp cà phê, vừa tận hưởng niềm sung sướng nhỏ bé của quyền lực.
Cô ta chắc nghĩ, đây là “quy tắc”.
Cô ta chắc nghĩ, tôi sẽ khuất phục, sẽ chủ động tìm cô ta xin lỗi, hoặc thông qua Triệu Hải gây áp lực.
Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi chỉ lặng lẽ bước vào ga tàu điện ngầm, hòa vào dòng người tan tầm.
Thứ Ba.
Trạng thái ở phòng tài vụ… vẫn không có gì thay đổi.
Triệu Hải bắt đầu sốt ruột, đến tìm tôi:
“Lâm Phong, hợp đồng bị kẹt ở tài vụ à? Có chuyện gì vậy? Cậu hỏi thử xem?”
Ngay trước mặt ông ta, tôi gọi cho người phụ trách phê duyệt hợp đồng bên phòng tài vụ.
Chuông reo khá lâu mới có người nghe.
Tôi lịch sự hỏi tình hình xử lý hồ sơ.
Đầu dây bên kia ấp úng, nói không rõ ràng, bảo phải hỏi lãnh đạo rồi mới trả lời được, mong tôi thông cảm và chờ thêm.
Cúp máy, lông mày Triệu Hải nhíu chặt lại.
“Bọn họ định giở trò gì đây!” – ông ta lẩm bẩm, quay đi quay lại vài vòng rồi nói với tôi:
“Cậu không cần lo nữa. Để tôi đi hỏi thử xem.”
Ông bước nhanh về phía văn phòng Giám đốc tài chính.
Nửa tiếng sau, Triệu Hải trở lại, sắc mặt không mấy dễ coi.
Ông gọi tôi vào phòng họp nhỏ, đóng cửa lại.
“Lâm Phong,” – ông hạ giọng, có phần bất lực lẫn bực dọc – “Phía tài vụ bảo rằng… hình thức thanh toán có chút vấn đề, cần xem xét lại.”
“Thanh toán?” – tôi nhíu mày – “Trong hợp đồng ghi rất rõ: thanh toán đợt một là 30%, sau nghiệm thu trả 60%, còn lại 10% sau bảo hành. Đây là điều khoản chuẩn, tất cả dự án trước đây đều làm vậy.”
“Tôi biết!” – Triệu Hải cau có xua tay – “Nhưng là Tề Giai Văn đề xuất. Cô ta nói để kiểm soát rủi ro, nên giảm tỉ lệ thanh toán ban đầu, hoặc chia nhỏ ra nhiều đợt.”
Ông nhìn tôi, ánh mắt đầy khó xử:
“Chuyện này… rõ ràng là nhắm vào cậu. Lâm Phong, hay là… cậu nhún một chút? Dù chỉ giả vờ xin lỗi thôi?”
Tôi nhìn Triệu Hải, bỗng nhiên cảm thấy ông ta… có chút đáng thương.
Thứ ông ta muốn chỉ là ngồi yên vị ở vị trí quản lý, không muốn đụng chạm ai, không muốn gây rắc rối.
“Trưởng phòng Triệu,” – tôi bình tĩnh nói –