Chương 4 - Phượng Hoàng Của Đế Quân
Đôi mắt Bạch tiên sinh nheo lại:
“Mỗi lần nàng nói dối, vành tai phượng đều lộ ra đấy.”
Ta cuống quýt ôm chặt lấy tai mình.
“Phượng Kim Hoàng.” – lần đầu tiên hắn gọi trọn vẹn danh tự của ta – “Ba năm rồi, nàng vẫn chẳng chịu tin ta sao?”
Ánh mắt ta rơi xuống vạt áo hắn, nơi thêu hoa văn mây cuộn. Trong đầu chợt hiện lại lời Đế quân từng nói: “Ngươi còn nhỏ, chẳng hiểu được nhân tâm hiểm ác.”
“Ta tin.” – ta đáp khẽ – “Nhưng… nương thân thực sự…”
“Ta biết bà ở đâu.” – hắn cắt ngang – “Hôm qua bà đã trở về, còn tới tư thục lén nhìn ta.”
Vành tai ta lập tức bùng lửa, dựng đứng cả lên.
Mẫu thân hiếu kỳ, xoay quanh Bạch tiên sinh, cẩn thận dò hỏi:
“Bạch tiên sinh đúng chứ? Xuất thân ra sao? Tu vi thế nào? Đã có hôn ước chưa?”
“Nương!” – ta hận không thể đào cái hố chui xuống.
Nhưng Bạch tiên sinh vẫn ung dung đáp:
“Gia phụ vốn là tán tu Tây Sơn. Tại hạ bất tài, vừa mới vượt qua Nguyên Anh kỳ. Còn về hôn ước…”
Hắn quay đầu nhìn thẳng vào ta:
“Đang muốn cầu thú lệnh ái.”
“Choang——” chiếc chén trà trong tay ta rơi vỡ tan tành.
Nét mặt mẫu thân trở nên kỳ quặc:
“Ngươi chắc chứ? Con gái ta chính là…” – bà bỗng khựng lại, rồi bật cười – “Thôi thôi, chuyện của người trẻ, các ngươi tự quyết định đi.”
Đêm đó, mẫu thân lẻn vào phòng ta, trong tay nắm chặt sợi dây chuyền gắn mảnh kim lân.
“Con, thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Vị Bạch tiên sinh này…”
“Hắn đối với con rất tốt!” – ta giật lấy dây chuyền – “Còn tốt hơn… hơn một số người nhiều lắm!”
Mẫu thân khẽ thở dài:
“Kỳ thực, Đế quân người…”
“Đừng nhắc hắn nữa!” – ta ném mạnh dây chuyền lên bàn – “Một ngàn tám trăm năm, chờ đến lúc hắn xuất quan thì xương cốt ta cũng hóa tro rồi!”
Mẫu thân mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vươn tay xoa mái tóc ta, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc.
16
Ngày đại hôn, ta khoác trên mình bộ giá y thêu đầy hoa văn phượng hoàng, ngồi trước gương chải tóc.
“Đẹp quá.” – mẫu thân đứng phía sau, ánh mắt lấp lánh – “Không hổ là con gái ta.”
Người trong gương quả thật khác hẳn ngày trước —— nét trẻ con đã phai, giữa mày mắt có thêm vài phần trưởng thành. Chỉ đôi mắt vẫn sáng long lanh, trong veo như khi còn bé.
“Nương, con hơi sợ.” – ta siết chặt vạt váy cưới.
Bà đem sợi dây chuyền kim lân đeo lại lên cổ ta:
“Cứ mang theo đi.”
Đoàn rước dâu đến nơi. Bạch tiên sinh một thân hồng y. Khi hắn nắm lấy tay ta, ta rõ ràng cảm nhận đầu ngón tay hắn đang khẽ run.
“Người đang lo lắng à?” – ta khẽ hỏi.
Hắn lắc đầu, khóe môi mỉm cười:
“Chỉ là… có chút hưng phấn thôi?”
Tiếng trống nhạc vang lừng đưa đoàn đến bến đò —— đây là phong tục quê hắn: tân nương phải đi thuyền vượt hồ.
Nhưng vừa bước lên boong, trước mắt bỗng tối sầm.
Khi mở mắt, ta đã bị giam trong thủy tinh cung điện âm u, bốn phía xanh lam thăm thẳm. Chín cột long trụ quấn xích huyền thiết, khóa chặt tay chân ta.
Chung quanh là một đám tôm binh cua tướng mặt mũi dữ tợn. Và “tân lang” của ta, đã thoát khỏi hình người —— toàn thân phủ lân xanh.
“Tam Thái Tử?!” – ta thất thanh.
Ngao Bính nhe răng cười, lộ ra nanh nhọn:
“Phượng cô nương, biệt lai vô dạng.”
Ta gắng sức giãy giụa:
“Bạch tiên sinh đâu? Các ngươi làm gì hắn rồi?”
“Bạch tiên sinh?” – hắn phá lên cười – “Chỉ là một con rối do thuộc hạ ta biến thành! Tất cả… chỉ vì chuỗi kim lân trên cổ ngươi, và huyết mạch Phượng hoàng trong thân này!”
Ngón tay run run chạm vào mảnh vảy nơi ngực, ta rốt cuộc hiểu ra.
“Ba năm…” – giọng ta nghẹn lại – “Các ngươi lừa ta suốt ba năm trời?”
Ngao Bính cười dài:
“Cũng không hẳn là giả dối… đôi khi chính ta cũng chẳng phân biệt nổi mình là ai nữa.”
Một đám tôm binh lao lên, song bị kim quang từ mảnh vảy bắn ngược.
Ngao Bính thong thả lùi lại, khóe môi nhếch lên:
“Đế quân lưu lại cấm chế, chúng ta nhất thời phá không được. Nhưng…” – ánh mắt hắn u ám – “có thể chờ. Chờ ngươi tự tháo xuống, hoặc chờ nó tự hết hiệu lực.”
Ta bị nhốt trong một ngục thủy tinh trong suốt.
Thu mình nơi góc tường lạnh lẽo, ta lấy ra phiến lá liễu —— vật hắn từng đưa cho ta. Ba năm qua ta vẫn cất sát tim, vậy mà giờ đây nó đã héo vàng.
“Chờ đợi là chuyện ngốc nghếch nhất…” – ta thì thào với chiếc lá, nước mắt tràn mờ tầm mắt –
“Nương ơi, lần này… người đã sai rồi.”
17
Ta co ro trong góc, đếm từng vệt sáng gợn sóng phản chiếu trên vách thủy tinh, chờ mẫu thân đến cứu.
“Một nghìn ba trăm hai mươi bảy… một nghìn ba trăm hai mươi tám…”
Cửa ngục bỗng nhiên mở ra. Ngao Bính bước vào, theo sau là hai con cua tướng.
Trong tay hắn bưng một chiếc ngọc bát trong suốt, viền bát khảm hoa văn máu đỏ quỷ dị.
“Phượng cô nương, dùng bữa thôi.” – hắn mỉm cười dịu dàng, tựa như vẫn là công tử nho nhã từng giảng sách trong tư thục.
Ta lùi vội ra sau:
“Cút đi!”
“Hà tất thế này?” – hắn thong thả ngồi xổm, đặt bát xuống đất – “Ngươi càng chống cự, lát nữa sẽ càng đau.”
Cua tướng ép chặt vai ta, Ngao Bính từ tay áo lấy ra một cây châm bằng xương.
“Biết đây là gì không?” – giọng hắn chậm rãi – “Kim châm luyện từ cốt Ma thần, chuyên phá hộ thể tiên khí.”
Khi mũi châm đâm vào ngực, trước mắt ta tối sầm. Cảm giác như có bàn tay thò vào lồng ngực, bóp nghẹn trái tim ta.
“A——!”
Ngao Bính nâng bát ngọc chứa đầy tâm huyết phượng hoàng vàng óng ánh, ánh mắt mê luyến:
“Thật tuyệt đẹp… máu tim phượng hoàng, xứng đáng nuốt bao linh bảo như vậy.”
Ta gục xuống nền đất lạnh lẽo.
“Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì…”
“Suỵt, đừng nói.” – hắn lấy ngón tay dính máu chạm lên môi ta – “Giữ sức lại, mai còn phải lấy nữa.”
Ngày thứ ba, hắn mang tới một món đồ khác —— một đồng kính khắc long văn.
“Biết vì sao dây chuyền của ngươi vẫn chưa mất hiệu lực không?” – hắn giơ gương chiếu vào mảnh kim lân – “Bởi trong đó có bản nguyên lực của Đế quân. Nhưng…”
Đồng kính đột ngột phóng ra luồng sáng xanh chói lòa, kim lân vang lên tiếng “rắc rắc” run rẩy.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Đông Hải chí bảo ‘Phá Giới kính’, chuyên khắc mọi cấm chế.” – hắn kề sát tai ta thì thầm – “Không thể phá một lần, nhưng mỗi ngày làm yếu đi một chút…”
Hắn bất ngờ bóp chặt cằm ta:
“Đợi khi lấy đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày tâm huyết, cho dù Diệp Thiên Đế đích thân tới cũng không cứu nổi ngươi!”
Ngày thứ tư, ta phát cơn sốt dữ dội. Trong cơn mê man, dường như nghe thấy ngoài cửa ngục vang lên tiếng chém giết hỗn loạn.
“Con ta! Con của ta ở đâu?!”
Là giọng của mẫu thân!
18
Ta gắng gượng bò tới cửa ngục, trông thấy nương thân hóa thành nguyên hình —— một con phượng hoàng khổng lồ, toàn thân phủ lông vũ vàng đỏ rực, đang tung hoành trong hành lang Long cung.
Nơi đuôi vũ quét qua tôm binh cua tướng ngã rạp thành từng mảng.
“Ngao Quảng! Cút ra đây cho lão nương!” – nương thân vỗ cánh, hất bay cả lão Quy thừa tướng chắn đường – “Dám động đến con gái ta, lão nương đốt nát cái Long cung rách nát này!”
Cuối cùng, Lão Long Vương xuất hiện, sau lưng theo sát là Ngao Bính mặt mày âm trầm.
“Phượng phu nhân, lời này từ đâu mà ra?” – Lão Long Vương vuốt chòm râu dài – “Chúng ta khi nào từng thấy lệnh ái?”
“Ngụy biện!” – nương thân há mỏ phun ra một luồng phượng hỏa – “Khí tức con ta rõ ràng ở dưới này!”
Ngao Bính đột ngột xuất thủ, một cơn thủy long quyển thẳng đánh về phía mặt nương thân. Bà né kịp, song từ trong tối, một sợi huyền băng xích bắn ra, cuốn chặt đôi cánh.
“Đê tiện!” – bà gầm lên, toàn thân bốc lửa, phượng viêm cuồn cuộn khiến hải thủy sôi ùng ục.
Ta đập cửa ngục đến máu chảy cả tay:
“Nương! Mau đi đi! Đừng lo cho con!”
Nhưng thanh âm không truyền ra ngoài. Cuối cùng, bà cũng bị cửu đạo huyền thiết xích khóa chặt kinh mạch, toàn thân trọng thương.
“Xem kỹ đi, tiểu phượng.” – Ngao Bính lạnh lùng, quăng nương thân vào ngục cạnh ta – “Đây là kết cục của kẻ xen vào chuyện không nên xen.”
Đêm xuống, trong yên tĩnh, ta nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc mà bà đưa sang từ khe song sắt.
“Ngốc con…” – thanh âm bà yếu ớt như sắp tan – “Vì sao không gọi nương sớm hơn…”
“Phù chú truyền tin của nương… bị chúng chặn mất rồi…” – ta nghẹn ngào.
Nương thân bỗng siết lấy tay ta:
“Dây chuyền còn chứ?”
Ta gật đầu, áp mảnh kim lân vào lòng bàn tay bà.
“Nghe đây.” – trong mắt bà lóe lên một tia quyết tuyệt – “Ngày mai khi chúng tới lấy máu, con phải đưa nó cho nương.”
“Không được!” – ta hoảng hốt rụt lại – “Đây là của Đế quân…”
“Chính vì là vật của hắn, mới có thể cứu chúng ta!” – bà ho sặc sụa, ngụm máu trào ra – “Nguyên thân phượng của ta kết hợp thần lực trong long lân, có thể tạm thời phá cấm chế…”
Ta cắn môi lắc đầu.
“Con gái…” – bà bỗng dịu giọng, run run – “Đời này nương chưa từng cầu xin con điều gì…”
19
Ngày thứ năm, khi Ngao Bính lại mang theo Phá Giới kính đến, ta cố tình khiêu khích:
“Tam Thái Tử chỉ có vậy thôi sao? Muốn lấy một giọt máu, cũng phải nhờ tới pháp khí?”
Quả nhiên hắn giận dữ, bóp cổ ta:
“Ngươi nói cái gì?!”
Chính là lúc này! Ta nhân cơ hội ném sợi dây chuyền long lân sang ngục bên cạnh.
“Không ổn!” – sắc mặt Ngao Bính đại biến – “Ngăn ả lại!”
Nhưng đã muộn. Toàn thân nương thân bùng nổ quang mang kim hồng, xích sắt gãy răng rắc thành từng đoạn.
Bà hóa lại nguyên hình, phượng hỏa rực cháy quét tan cả địa lao.
“Con gái, cố gắng chịu đựng!” – thanh âm bà vang vọng giữa biển lửa – “Nương đi tìm tên đàn ông vô lương tâm kia tính sổ!”
Ta nhìn bóng dáng bà rời đi, khóe môi bỗng cong lên —— đã lâu rồi, mới nghe lại hai chữ “phụ bạc” ấy.
Khi bà phá cửa Nam Thiên Môn, toàn thân đã biến thành một ngọn lửa người.
“Diệp Thiên Đế! Cút ra đây cho lão nương!” – vừa ho ra máu, bà vừa liều chết lao về phía Linh Tiêu điện – “Ngươi nuôi tiểu phượng của ngươi, nay sắp chết rồi!”