Chương 3 - Phượng Hoàng Của Đế Quân
11
“Thấy chưa, người ta sớm quên con rồi.” – trên tầng mây trở về, mẫu thân vừa ném nho vào miệng vừa nói – “Đế quân là Thiên đế, sự vụ bề bộn, nào có thời gian nhớ nhung một tiểu phượng con nít?”
Ta chỉ cúi đầu nhìn mũi giày, chẳng đáp. Đêm đó, ta lén lấy chiếc nhẫn Đế quân trao, đem từng món bên trong bày ra rồi lại cất vào. Tận đáy nhẫn, có một phiến kim lân, chính là mảnh vảy rồng năm ấy trong Đông Hải Long cung, do Đế quân từ cổ áo ta gỡ xuống.
Hôm sau, ta xỏ nó thành dây chuyền, đeo trên cổ, từ đó chưa từng tháo xuống.
“Ọc…”
Tiếng bụng đói kéo ta về thực tại.
Ta thở dài, cầm theo túi tiền đi ra ngoài. Lần này mẫu thân bỏ đi vội, nhưng cũng nhớ để lại ít đồng —— kẹp dưới phần gà quay còn thừa trên bếp.
Chiều muộn ở Thanh Khê náo nhiệt nhất là khu Tây phố. Ta quen thuộc rẽ vào quán mì Trương ký, bà chủ vừa thấy đã cười:
“Phượng cô nương lại đến rồi à? Mẹ cô đâu?”
“Đi tìm trân châu rồi.” – ta giơ hai ngón tay – “Như cũ, hai bát mì Dương Xuân.”
Nghĩ ngợi, ta lại đổi giọng:
“Một bát thôi. Hôm nay một bát.”
Ăn đến muỗng thứ ba, ngoài phố bỗng rộn ràng. Vài cô gái váy hoa chạy vội ngang qua khăn lụa bay cả vào bát ta.
“Ê! Mì của ta!”
“Xin lỗi Phượng cô nương nhé!” – cô mặc váy lục ngoái đầu cười – “Bạch tiên sinh tan học rồi, chậm chân thì không có chỗ ngồi!”
Ta bĩu môi. Người họ nhắc là vị tiên sinh mới dọn đến, mở lớp dạy tư, nghe đồn học vấn uyên thâm, dung mạo lại càng khiến toàn bộ thiếu nữ trong trấn ngày nào cũng chen chúc đến nghe giảng.
Trước khi đi, mẫu thân còn cổ vũ ta đi “mở mang kiến thức”, kết quả bị ta cầm chổi đuổi ra khỏi cửa.
Uống cạn muỗng nước mì cuối cùng, chẳng hiểu sao ta lại theo chân dòng người, bước đến lớp học kia.
12
Sân viện tư thục chật kín người, ta nhón chân cũng chẳng nhìn được bên trong. Đang định quay về, bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo rõ ràng:
“Hôm nay giảng thiên chương Phượng Hoàng trong Sơn Hải Kinh.”
Đôi tai ta lập tức dựng thẳng, tinh thần hăng hẳn lên. Ta xoay mấy vòng, khéo léo trèo lên cây hoè già ngoài viện, rốt cuộc thấy rõ người bị vây ở trung tâm.
Một thân thanh y, ngọc trâm cột tóc. Hắn quay lưng về phía ta, đang cầm bút viết trên phiến đá xanh.
“Phượng hoàng, năm trăm năm một lần tắm lửa trùng sinh…”
Ta nghiêng người điều chỉnh tư thế để nhìn rõ hơn, không ngờ cành cây dưới chân “rắc” một tiếng ——
“Á á!”
Trong khoảnh khắc rơi xuống, bản năng khiến ta muốn dang cánh, lại cố gắng nhẫn nhịn.
Cú đau dự đoán không xảy ra —— có người đã đỡ lấy ta.
“Cô nương cẩn thận.”
Ngẩng đầu, ta chạm ngay vào một đôi mắt mỉm cười, trong đó thoáng hiện ánh vàng như có lưu quang ẩn động.
Xung quanh đồng loạt vang tiếng hít khí. Lúc này ta mới nhận ra mình đang bị hắn bế ngang người. Vội vàng nhảy xuống, mặt nóng bừng như lửa thiêu.
Ánh mắt Bạch tiên sinh rơi xuống thân ảnh ta:
“Vị cô nương này cũng có nghiên cứu về Phượng Hoàng thiên chương chăng?”
“Ta…” – cổ họng ta khô khốc, nghẹn lời.
Trong đám đông có kẻ cười nhạo:
“Con bé Phượng thì biết gì học vấn!”
Lập tức vang lên một trận cười rộ.
Nhưng Bạch tiên sinh chỉ chìa tay về phía ta:
“Ngày mai ta giảng Đông Hải Chí Dị, chẳng hay cô nương có nguyện ý tới trợ giảng?”
Ta nhìn lòng bàn tay hắn ba nhịp thở, rồi bất ngờ xoay người bỏ chạy.
Quái lạ thật…
Chạy liền hai con phố, ta mới dừng lại, vịn tường mà thở dốc.
Đêm ấy, ta mộng thấy Bàn đào viên trên ba mươi ba tầng trời. Dưới tàng cây, Đế quân vươn tay đón lấy ta. Nhưng khi ta nhảy xuống —— khuôn mặt kia lại hóa thành Bạch tiên sinh.
13
Chỉ một tháng thôi, mọi thứ đã có thể thay đổi rất nhiều.
Ví như —— ta đã thuộc lòng thời khắc chuẩn xác mỗi ngày Bạch tiên sinh đi ngang qua ngõ Liễu.
Ví như —— ta biết hắn thích nhất là trà Minh Tiền Long Tĩnh, ghét nhất là rau mùi.
Lại ví như —— ta bắt đầu để ý xem đóa trâm hoa cài trên búi tóc có bị lệch đi chăng.
“Phượng nha đầu, lại đi nghe giảng à?” – Vương đại nương bán đậu hũ nháy mắt trêu chọc.
Ta vờ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, nhưng bàn tay lại vô thức chạm nhẹ lên cây trâm bươm bướm mới mua.
“Hôm nay giảng về Nước mắt giao nhân.” – thanh âm hắn trong trẻo, như suối khe róc rách.
“Truyền thuyết nói giao nhân khóc, nước mắt hóa thành châu. Nhưng trân quý nhất, không phải châu ngọc, mà là…”
“…là giọt lệ mang máu, rơi xuống vì tình chí thâm!” – ta bật thốt ra.
Cả thư đường thoáng chốc im lặng. Bạch tiên sinh quay đầu, ánh mắt dừng trên người ta, khóe môi khẽ cong:
“Phượng cô nương quả nhiên kiến văn rộng rãi.”
Mặt ta “phừng” một cái nóng bừng. Rõ ràng đó là điển cố ta từng đọc vụng trong thư phòng Đế quân.
Tan học, Bạch tiên sinh gọi ta lại:
“Ngày mai ta muốn đến Kính Hồ sưu tầm phong cảnh, nghe nói có giao nhân ẩn hiện. Cô nương có nguyện cùng đi chăng?”
Ngón tay ta xoắn chặt vạt áo:
“Ta… ta còn phải trông cửa hàng…”
“Chỉ nửa ngày thôi.” – hắn đưa ra một phiến lá liễu – “Giờ Thìn tam khắc, ta sẽ đợi ở bến đò.”
Tối đó, ta lục tung mọi điển tịch về giao nhân trong nhẫn của Đế quân ra đọc một lượt.
Nếu mẫu thân có mặt, chắc chắn sẽ cười ngất —— ta vậy mà lại vì một chuyến dạo chơi mà chuẩn bị “bài vở” kỹ càng!
Kính Hồ đẹp ngoài sức tưởng tượng. Bạch tiên sinh chống sào, con thuyền lướt êm trên mặt nước.
Hôm nay hắn mặc một thân nguyệt bạch trường sam, dáng vẻ thoạt nhìn… thật giống…
“Giống ai?” – hắn bỗng hỏi.
Ta hốt hoảng xua tay:
“Không… không giống gì cả!”
“Phượng cô nương dường như có tâm sự.” – hắn nhẹ gõ sào tre xuống mặt hồ – “Chẳng lẽ… đang chờ một người?”
Ta giật mình, bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
14
Ánh mắt Bạch tiên sinh bỗng trở nên sâu thẳm, khiến ta bất giác nhớ tới làn sương mù không sao nhìn rõ trong Tam Sinh kính.
“Mẫu thân ta từng nói…” – ta vò chặt vạt váy – “chờ đợi là chuyện ngốc nghếch nhất.”
Hắn khẽ bật cười, bất chợt cúi xuống hái một đóa hoa súng, cài lên mái tóc ta:
“Lệnh đường quả là thông minh. Nhưng có những sự chờ đợi… đáng để đem cả đời đánh cược.”
Tim ta lỡ một nhịp.
Trên đường về bất ngờ mưa rơi. Bạch tiên sinh rút ra một chiếc ô trúc xanh tán ô nhỏ, buộc chúng ta phải sát vai mà đi.
Nhiệt độ cơ thể hắn truyền qua lớp tay áo, khác hẳn Đế quân —— Đế quân lúc nào cũng ấm áp, còn hắn lại mang theo hơi mát của cơn mưa núi.
“Ngày mai còn đến nghe giảng không?” – hắn đứng trước ngõ nhà ta hỏi.
Ta không hiểu vì sao, chỉ gật đầu theo bản năng.
“Vậy đã hẹn.” – hắn đưa tay gạt giọt nước mưa trên vai ta – “Ta sẽ đợi nàng.”
Ba chữ ấy như một lời chú ngữ, khiến ta trằn trọc suốt đêm.
Lần đầu tiên, ta mong mẫu thân về muộn một chút.
Đáng tiếc, ý trời trêu ngươi.
“Con ơi! Mau xem nương thân mang cái gì về này!” – sáng sớm, bà đã xông vào như cơn gió.
Ta quấn chăn giả vờ ngủ chết.
“Đừng ngủ nữa!” – bà một phen giật tung chăn – “Đoán xem ta ở Nam Thiên Môn nghe được tin gì? Diệp Thiên Đế bế quan rồi! Nghe nói muốn tham ngộ Thiên đạo, không đến nghìn năm thì đừng mong xuất quan!”
Ngón tay ta siết chặt sợi dây chuyền nơi cổ.
“Ồ, liên quan gì đến ta.”
Đôi mắt phượng của bà híp lại, đột nhiên kề sát:
“Ơ? Sợi dây chuyền này…”
Ngón tay bà vừa chạm vào mảnh kim lân, lập tức rụt về, hít mạnh một hơi:
“Long khí… thật cường đại!”
Ta lật mình xuống giường, vội nhét dây chuyền vào trong áo:
“Nương nhận lầm rồi.”
Sắc mặt mẫu thân trở nên khó lường. Bà chậm rãi đứng thẳng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc thủy kính:
“Thực ra… ta còn lén lên Tam Thập Tam Trùng Thiên một chuyến.”
Trong gương hiện lên khung cảnh quen thuộc —— Bàn đào viên nơi ta và Đế quân từng thường lui tới, nay đã bị kết giới phong tỏa, lá vàng rơi ngổn ngang, chẳng ai quét dọn.
“Đồng tử giữ vườn nói, trước khi bế quan, Đế quân đã đứng dưới gốc cây mà con thích trèo suốt ba ngày.” – giọng bà khẽ khàng.
Ta giật lấy thủy kính, ném xuống đất.
“Đủ rồi!”
Mẫu thân bị ta dọa sững, nửa ngày mới lí nhí:
“Ai nói hắn không cần con nữa…”
Nhưng ta không muốn nghe.
Ta lao ra khỏi cửa, mưa hòa cùng nước mắt ràn rụa trên mặt. Lá liễu Bạch tiên sinh trao đang nóng rực trong lòng bàn tay, ta dốc sức chạy về phía bến đò.
Bến đò trống không.
Chỉ có mưa rơi lộp bộp trên bèo nổi, từng vòng gợn nước tan vỡ như lời hứa hẹn rách nát.
“Đồ lừa gạt.” – ta ngồi thụp xuống ôm gối – “Đều là kẻ lừa gạt.”
Một nhành liễu khẽ lướt qua mái đầu ta. Ngẩng lên, ta thấy Bạch tiên sinh cầm ô, lặng lẽ đứng trong mưa.
“Ta đã nói, ta sẽ chờ nàng.”
Ta lao vào lòng hắn, nghẹn ngào:
“Mẫu thân nói đúng… chờ đợi là chuyện ngốc nghếch nhất.”
15
Ba năm trôi qua như dòng suối lặng lẽ chảy qua con đường lát đá xanh nơi trấn Thanh Khê.
Ta ngồi xổm trên mái ngói, dõi mắt nhìn bóng dáng Bạch tiên sinh từ tư thục bước ra.
Hôm nay hắn mặc một thân trường sam nguyệt bạch, vạt áo tung bay, dáng dấp giống hệt Đế quân năm nào trong Bàn Đào viên.
“Lại trộm nhìn à?” – hắn ngẩng đầu, khóe môi mang theo ý cười.
Ta suýt nữa ngã lộn từ mái xuống:
“Ai… ai trộm nhìn! Ta đang… phơi lông phượng đó!”
Hắn khẽ nhảy, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh, ngồi xuống cạnh ta:
“Phơi xong chưa, tiểu phượng của ta?”
Tiếng gọi ấy khiến tim ta run lên một nhịp. Bởi đó vốn là cách xưng hô… chỉ có Đế quân từng gọi.
“Đây, cho nàng.” – hắn từ tay áo lấy ra một gói hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt.
“Ngày mai…” – hắn bỗng nắm lấy tay ta – “Ta muốn đến bái kiến lệnh đường.”
Hạt dẻ rơi lăn lóc khắp mái ngói.
“Nàng… nàng không có ở nhà! Đi Nam Hải tìm châu hát rồi!”