Chương 5 - Phu Quân Vô Dụng Thật Ra Là Ai
Hy vọng, từng cánh từng cánh cửa, lần lượt khép lại trước mắt ta.
Ta thuê một gian khách điếm tồi tàn nhất trong con hẻm hẻo lánh nhất kinh thành.
Phòng nhỏ hẹp, ẩm thấp, quanh năm chẳng thấy mặt trời.
Vì mưu sinh, vì tìm Thẩm Tân, việc gì ta cũng làm.
Từng làm thêu nữ trong tiệm vải, chỉ thêu đến mỏi mắt mờ mờ.
Vậy mà chỉ vì lỡ tay làm bẩn một tấm vải, bị chưởng quầy quẳng cả người lẫn gói đồ ra ngoài.
Về sau, thậm chí ta đến tửu lâu, bưng trà rót rượu cho khách.
Những gã nam nhân say xỉn kia, ánh mắt nhơ bẩn đảo quanh thân thể ta, miệng toàn lời bỉ ổi, tay chân cũng chẳng sạch sẽ gì.
Ta nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác, cho đến khi một thương nhân béo nứt người muốn kéo ta vào lòng.
Ta mới bộc phát, dội cả bình trà nóng lên mặt hắn.
Kết quả khỏi nói cũng rõ: ta bị bọn thủ vệ tửu lâu đánh gần chết.
Rồi bị vứt vào đống rác sau hẻm.
Đêm đó, trời lại mưa.
To như cái đêm ta nhặt được Thẩm Tân năm nào.
Ta nằm trong vũng bùn lạnh giá, toàn thân đau đớn, ý thức mơ hồ dần.
Ta nghĩ, e rằng mình sẽ chết như thế này.
Chết ở nơi cách chàng thật gần, mà cũng thật xa.
Ngay lúc ta sắp buông bỏ…
Một chiếc dù giấy dầu che khuất cơn mưa trên đầu ta.
“Này, còn sống chứ?”
Thanh âm ấy trong trẻo, lạnh lẽo, như tiếng ngọc va nhau, thật dễ nghe.
Ta khó nhọc mở mắt, thấy một khuôn mặt nữ tử.
Nàng rất đẹp — một vẻ đẹp đầy khí thế — mắt phượng xếch lên, môi đỏ như lửa.
Nàng mặc nam trang chỉnh tề, giữa chân mày mang theo vài phần anh khí.
Chính nàng đã cứu ta.
Nàng tên Tô Lạc Âm, là bà chủ tửu quán Phong Mãn Lâu.
Cũng là nữ thương nhân đệ nhất nổi danh khắp kinh thành.
Nàng đem ta về tửu quán, mời đại phu, cho ta y phục sạch sẽ và cơm nóng canh ngon.
Ta hỏi nàng vì sao lại cứu ta.
Nàng vừa khều sơn móng tay, vừa uể oải liếc nhìn ta:
“Ta thấy dáng vẻ ngươi hắt nước lên người người khác, giống ta thuở còn trẻ. Đủ cay, ta thích.”
Thế là, ta ở lại Phong Mãn Lâu, trở thành người giúp việc của Tô Lạc Âm.
Tô Lạc Âm là một nữ tử kỳ lạ.
Nàng dạy ta tính sổ, dạy ta nếm rượu, dạy ta cách đối nhân xử thế với đủ hạng người trên đời, lại còn dạy ta…
Rằng, nữ tử sống giữa trần ai, dựa núi, núi sập; dựa người, người đi; chỉ có dựa vào bản thân, mới là vững bền.
Dưới sự chỉ dạy của nàng, chẳng mấy chốc, ta từ một nha đầu thôn dã ngây ngô.
Biến thành quản sự có thể một mình gánh vác tửu quán.
Thậm chí, nhờ thủ nghệ nấu rượu gia truyền, ta cho ra đời một loại rượu mạnh gọi là Tương Tư Khổ, nổi danh khắp kinh thành.
Cuộc sống dần dần khởi sắc, nhưng trong lòng ta vẫn luôn căng như dây đàn.
Bởi ta vẫn chưa thôi tìm kiếm Thẩm Tân.
Ta nhờ Tô Lạc Âm dò la tên vị tân khoa trạng nguyên năm ngoái.
Nhưng trong danh sách ấy, hoàn toàn không có cái tên Thẩm Tân.
Ta không cam lòng, lại đi tra cả danh sách các sĩ tử ứng thí, thậm chí cả những người thi trượt cũng xem hết.
Cũng không có.
Chàng, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.
Cho đến một ngày, Tô Lạc Âm vô tình nhìn thấy chiếc khăn tay ta luôn giấu kín bên người.
Đó là khăn ta từng thêu cho Thẩm Tân, trên thêu đôi uyên ương quấn cổ.
Để không quá tục, ta còn dùng chỉ tơ cực mảnh, lặng lẽ thêu một chữ “Tân” nhỏ nơi góc khăn khó thấy.
Chữ ấy là do chính Thẩm Tân vẽ kiểu mẫu, ta theo đó mà thêu.
Tô Lạc Âm vừa thấy chữ ấy, sắc mặt liền đại biến.
Nàng giật lấy khăn tay, lật qua lật lại nhìn, cuối cùng trừng mắt nhìn vào dấu thêu chữ “Tân” kia.
Mặt mày tái nhợt.
“A Dung…”
Giọng nàng run rẩy.
“Chiếc khăn này… là của ai?”
“Là của phu quân ta.”
“Phu quân ngươi… tên là gì?”
“Thẩm Tân.”
Tô Lạc Âm như nghe thấy chuyện hoang đường nhất thế gian, lại như vừa thấy quỷ.
Nàng nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh hãi lẫn thương xót.
Nàng nói cho ta biết, đó căn bản không phải chữ “Tân”.
Mà là một loại phù văn vô cùng phức tạp.
Chính là ấn tín tư gia của Đông Cung thái tử đương triều.
Thái tử… Thẩm Hiện Tân.
Trong đầu ta “ong” một tiếng, trống rỗng hoàn toàn.
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Phu quân của ta — người thư sinh nghèo ôn nhu, người từng vì ta khắc một đóa hợp hoan hoa thành trâm gỗ ấy — Thẩm Hiện Tân, sao có thể là thái tử cao cao tại thượng?
Ta không tin.
Một chữ cũng không tin.
Tô Lạc Âm thấy ta hồn vía bay mất, chỉ có thể thở dài:
“Nha đầu ngốc, nếu ngươi không tin, chỉ còn một cách có thể giúp ngươi gặp được hắn, hỏi cho ra lẽ.”
“Cách gì?”
“Gõ trống Đăng Văn.”