Chương 6 - Phu Quân Của Ta Là Người Xuyên Sách
26
Ta cũng tức lắm.
Ta chỉ là muốn một đứa con trai, ta có gì sai à?
Cho nên ngẩng đầu lên lườm hắn: “Không khách sao thì thế nào? Ngươi còn có thể bỏ…… ưm……”
Miệng ta bị hắn bịt lại.
Đôi mắt Diệp Hoàn đầy nguy hiểm mà nhìn chằm chằm ta, sắc mặt có nhiều biến hóa.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cúi đầu, môi nhanh chóng chạm vào giữa trán ta rồi tách ra ngay lập tức.
Đến lúc ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặt không còn nóng rần rần nữa thì đã không thấy bóng dáng Diệp Hoàn.
Quá nửa đêm, ta cũng không dám đi vào núi tìm hắn liền ngồi một mình trong phòng.
Nhìn ánh nến chập chờn trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Vốn đang giận hắn, giờ phút này lại giận không nổi.
Gương mặt hắn thường thường hiện lên thoáng qua trước mắt ta, lúc giận lúc vui.
Còn có lời hắn từng nói rằng ta yêu hắn như mạng.
“Ta sẽ như thế sao?”
Ta che kín khuôn mặt bị gió lạnh thổi mà vẫn nóng lên của mình.
Nhưng mà cho dù như thế thì đã sao nào.
Chúng ta vẫn phải bảo vệ tính mạng, vẫn phải sinh con trai mà.
Nghĩ tới chuyện này ta lại thấy tức.
Vươn tay ra lấy ấm trà trên bàn, lúc này mới phát hiện nước trà bên trong đã sớm nguội lạnh.
Đang muốn đặt ấm vào chỗ cũ thì lại phát hiện chỗ đó không biết từ lúc nào đã có thêm một cái ấm nước, miệng ấm còn bốc hơi nóng.
Ta vội thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Một giọng nói gào lên từ trên đỉnh đầu: “Trở về, đóng cửa sổ ngủ, ngươi không sợ lạnh à.”
“Ồ.”
Ta đóng cửa sổ lại, mở cửa phòng ra, đi vào trong sân, nhìn thấy Diệp Hoàn đang đứng trên nóc nhà.
Ánh trăng mạ trên người hắn một lớp ánh sáng bàng bạc, dáng người cao ráo, gió núi thổi bay vạt áo, vậy mà có dáng vẻ của trích tiên trong sách.
Có lẽ hắn thật sự đến từ thế giới khác chăng.
Một thế giới thần tiên.
27
Chúng ta ở trong núi mấy ngày này.
Ta ăn ăn uống uống, ngắm nhìn phong cảnh.
Thỉnh thoảng ngứa ngáy trong lòng, muốn lại tiếp tục thương lượng với sơn phỉ muội muội
chuyện nạp nàng ta làm thiếp.
Nàng ta lắc đầu như trống bỏi: “Quận chúa, người tha cho ta đi, ta không dám chạm vào Diệp tướng quân nữa đâu.”
Ta giải thích với nàng ta cũng vô dụng.
Dù thế nào bây giờ nàng ta cứ nhìn thấy Diệp Hoàn là chạy.
Nửa tháng sau, ta nhận được thư phụ vương gửi.
Nói đại ca ta đã quy y ở chùa Đại Giác, Diệp Hoàn cũng giao binh quyền.
Quan trọng nhất chính là hoàng đế bệ hạ đột nhiên bị bệnh, đã nhiều ngày không để ý tới triều chính.
Phụ vương hỏi ta khi nào hồi kinh.
Ta đi tìm Diệp Hoàn.
Hắn nói với ta: “Tuy Hoàng đế bị bệnh nhưng chưa chết, còn có tên con trai kia của Hoàng Quý phi cũng háo hức muốn thử, muốn nhảy vào vị trí Thái Tử. Hiện tại tình hình trong kinh chưa rõ ràng, đừng nên trở về thì tốt hơn.”
Ta cũng không muốn về đến mức đó, chỉ là lo lắng cho cha mẹ ở kinh thành.
Diệp Hoàn bảo ta: “Bọn họ chắc không sao đâu, ta đã giúp bọn họ tìm chỗ tốt.”
Câu nói kế tiếp là hắn dán sát tai ta mà nói.
“Anh trai ngươi là nhân vật chính trong truyện, bất kể trải qua cái gì, của hắn thì nhất định sẽ thuộc về hắn, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ hắn thành công hãy quay về.”
28
Ở trong núi hơn nửa năm.
Mùa hè năm kế tiếp, trong kinh thành truyền ra tiếng chuông đồng dồn dập.
Ngày đó Diệp Hoàn đi ra ngoài rất lâu chưa về.
Ta ở trong núi lo lắng không chịu nổi, bên cạnh không có ai có thể dùng được, muốn đi tìm hiểu tin tức cũng không thể.
Đến buổi tối, thật sự nôn nóng khó yên, ta thay một bộ nam trang, cầm chủy thủ Diệp Hoàn để lại cho ta đi xuống dưới chân núi.
Vừa ra khỏi sơn môn không lâu, một tiếng rít cắt qua không khí lao thẳng về phía ta.
Quá nhanh, ta không kịp tránh.
Mũi tên nhọn sắp cắm vào người ta, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc cơ thể của ta đột nhiên được một người ôm lấy, người cũng ngã lăn xuống đất trong chớp mắt.
Lăn vài vòng liên tiếp rồi dừng ở bụi cỏ ven đường núi.
Bên cạnh ta là hơi thở quen thuộc và mùi hương quen thuộc.
“Diệp Hoàn?”
Sau lưng truyền đến nhẹ nhàng “Hử”.
Ta gỡ cánh tay hắn ra muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm chặt hơn.
Thanh âm cũng hạ xuống rất thấp: “Đừng nhúc nhích.”
Bên ngoài đã có tiếng vó ngựa truyền đến.
Chờ tiếng vó ngựa kia đi khỏi, Diệp Hoàn mới dắt ta nhẹ nhàng lui ra từ trong bụi cỏ, ánh mắt vẫn luôn nhìn đăm đăm vào sơn đạo.
Đánh giá người bên phía đối phương xong, hắn chu miệng huýt sáo một tiếng.
Tức khắc, trên núi, những mũi tên đồng loạt bay ra.
Trên sơn đạo, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Trận chiến này đánh thẳng đến khi trời tờ mờ sáng.
Trên lá cây cỏ bên cạnh đều dính m.áu đỏ tươi, trong không khí toàn bộ đều là mùi m.áu tanh.
Ta được Diệp Hoàn che chở thật chặt trong lòng.
Hắn còn che mắt ta lại: “Đừng nhìn, làm ngươi sợ.”
Ta muốn nói là ta không sợ hãi, nhưng thân thể run đến mức nói không ra lời.
Từ xưa đến nay, tranh giành vị trí trưởng đều có đổ m.áu.
Nhưng ta sinh ra ở Đoan Vương phủ, hiểu rất rõ về phụ hoàng và đại ca, bọn họ thật sự không có dã tâm đó.
Vậy mà cuối cùng vẫn bị dồn ép như thế.
Lúc tướng sĩ bên ngoài bắt đầu dọn dẹp chiến trường, ta ngẩng đầu hỏi Diệp Hoàn: “Ngươi sẽ mãi làm tướng quân sao?”
Chắc là hắn không hiểu ý của ta nên cũng không trả lời, chỉ là nghi hoặc mà nhìn ta.
Ta rũ mắt xuống: “Ta rất sợ.”
29
Trưa hôm nay xe ngựa của phủ Tướng quân tới dưới chân núi.
Lão tướng quân và phu nhân dẫn theo nha hoàn của ta, cùng lúc xuống xe, vội vàng đỡ ta.
Ta giữ chặt tay Diệp Hoàn.
Hắn cười nói: “Không sao, ngươi đi về trước, ta dọn dẹp xong nơi này liền về nhà.”
Hai chữ “Về nhà” làm ta thấy ấm lòng.
Lúc xoay người, ta đột nhiên phát hiện màu sắc của chiếc áo giáp màu đen hắn mặc bên ngoài không đúng lắm.
Ta sải bước trở lại, đưa tay muốn chạm vào cánh tay hắn, Diệp Hoàn lại lập tức né tránh.
“Đừng sờ, bẩn, má.u của người khác, không phải của ta.”
“Cho ta xem.”
Hắn không cho, gọi nha hoàn của ta: “Mau đỡ quận chúa nhà ngươi lên xe, trong núi rất nhiều côn trùng, lát nữa trông coi mặt nàng cho kỹ vào.”
Xuân Hương Hạ Mộng bị ta gạt ra, ta túm chặt cánh tay Diệp Hoàn không buông.
Lão tướng quân và phu phân cũng nhận ra có điểm không đúng.
“Bị thương?”
“Vết thương nhỏ, chỉ quẹt qua một chút mà thôi, không sao cả, hai người dẫn Tiêu Lan về trước đi, chờ con về đến nhà thig miệng vết thương đã liền hết rồi.”
Không ai tin hắn.
Mấy người chúng ta đè hắn lại cởi áo giáp ra.
Bên vai trái có một vệt m.áu lớn đã sớm dính vào quần áo bên trong thành một khối.
Đầu mũi tên lộ ra ngoài cũng bị áo giáp mài đến sáng loáng.
Diệp Hoàn còn nói: “Là ta không cẩn thận tự làm mình bị thương, không sao đâu.”
Hốc mắt ta đã nóng lên, lỗ mũi chua xót không nhịn nổi: “Đây rõ ràng là do ngươi bảo vệ ta.”
Hắn cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi ta một cái: “Ngươi là vợ của ta, ta còn không được che chở cho ngươi thật tốt à, chẳng lẽ lại để ngươi ch.ếc vì ta hay sao.”
Chuyện đó, có lẽ sẽ không đâu.
Ta sai y quan băng bó miệng vết thương giúp hắn.
Diệp Hoàn liền ỷ vào bị thương, lặng lẽ ra điều kiện với ta: “Sau này có thể không nạp thiếp được không, ta thật sự không đối phó được những nữ nhân kia.”
“Không cần ngươi đối phó, ngươi chỉ cần chung chăn gối với bọn họ, chuyện sau đó cứ để ta.”
“Tiêu Lan, ta, vết thương này ta chịu vô ích à!”
30
Trong kinh tình thế thay đổi to lớn.
Nguyên bệ hạ băng hà, ngôi vị hoàng đế đổi họ.
Người ngồi trên ngai vàng đổi thành đại ca ruột của ta.
Nghe Diệp Hoàn nói, đầu hắn cạo cũng chưa chưa mọc tóc lại, hiện tại chúng ta nhìn thấy là tóc giả Diệp Hoàn đích thân làm cho hắn.
Binh quyền phủ Tướng quân được giao ra một lần nữa.
Lão tướng quân chỉ nhận một chức vụ hữu danh vô thực, mỗi năm nhận bổng lộc triều đình đủ để sống qua ngày là được.
Diệp Hoàn cũng từ chối tất cả chức quyền, xin tân bệ hạ dẫn ta rời khỏi kinh thành, sống cuộc sống điền viên.
Cha mẹ ta vô cùng luyến tiếc.
Ta cũng không nỡ.
Nửa năm qua ta đã gặp rất nhiều nữ tử bên ngoài, nói thật là ăn mặc không đẹp bằng nữ tử trong kinh thành.
Quan trọng nhất chính là, nữ tử trong kinh thành ta đều biết gốc tích, cho dù không biết, ta cũng có thể điều tra.
Để ở bên cạnh Diệp Hoàn ta cũng yên tâm.
Nhưng người ở bên ngoài thì không được như vậy.
Ta nói ra nỗi lo lắng âm thầm trong lòng, Diệp Hoàn tức đến mức bóp cổ ta.
Cũng chỉ là nhẹ nhàng đặt tay vào cổ ta.
Lòng bàn tay hắn cầm đao kiếm quanh năm, có phần thô ráp, cọ vào da ta hơi ngứa.
Vừa mới động một cái, vẻ mặt hắn liền trở nên rất quái dị, tốc độ mặt đỏ lại nhanh hơn.
Sau đó vội vàng hôn vào má ta một cái, nhanh chân chạy ra ngoài .
Ta:……
Cũng không biết đây là đang diễn tuồng kịch gì.
Chẳng lẽ trong thế giới ban đầu của Diệp Hoàn, nam nhân đều ngại ngùng như thế? Chẳng những không chấp nhận thiếp thất, đối với phu nhân của chính mình cũng không dám vượt rào?
Vậy thì bọn họ làm thế nào mà sinh ra đời sau?
Thật là vấn đề nhức đầu.
31
Ta không vui đủ điều, Diệp Hoàn vẫn dẫn ta rời khỏi kinh thành.
Nói là đi Giang Nam.
Còn gạt ta, nói Giang Nam rất nhiều mỹ nữ, dịu dàng mà trí thức, ta thấy chắc chắn sẽ thích.
Ta khó hiểu mà nhìn về phía hắn: “Phu quân, không phải ta thích, là ngươi thích mới được, ngươi xem chúng ta thành hôn cũng đã hơn một năm, đến cả một đứa con cũng không có, ngươi biết ta rầu đến mức nào không!”
Ánh mắt hắn lại trở nên kỳ quái, ngắm ta từ trên xuống dưới: “Đừng có gấp, chờ một chút, nửa năm sau nhất định để ngươi thể nghiệm niềm vui làm mẹ.”
Chà, hy vọng ngươi nói thật .
Con thuyền đi trên mặt nước hơn nửa tháng, thời điểm cây xanh hoa hồng ven bờ đã xem đến phát chán.
Diệp Hoàn nói cuối cùng tới Giang Nam rồi.
Chúng ta vừa xuống thuyền đã nhìn thấy bên ngoài oanh ca yến vũ, thật náo nhiệt.
Ta vừa định cẩn thận xem thử xem có cô nương hợp ý không, hắn đã ôm ta vào trong kiệu: “Trên đường đông người, đi về trước đã, hôm nào ta dẫn ngươi ra ngoài ngắm nhìn thật kỹ.”
Thị vệ thân cận của ta bị hắn sai đi giục ngựa: “Nhanh lên, phu nhân ta ngồi trên thuyền lâu như thế phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.”
Ta muốn nói ta không hề mệt chút nào.
Ta muốn ra ngoài ngắm mỹ nữ Giang Nam, nhân tiện tuyển mấy người cho hắn.
Vừa rồi vội vàng nhìn thoáng qua đã nhận ra lời Diệp Hoàn nói đều đúng
Nữ tử phong thái duyên dáng, quả nhiên càng khiến người ta yêu thích.
Nhưng mà chúng ta ở nơi ở mới được một tháng, không phải Diệp Hoàn không dẫn ta ra ngoài, chính là hắn đi ra ngoài cùng ta.
Tóm lại, ta muốn một mình đi tìm nữ tử tuyển làm thiếp, căn bản không thể.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng nóng.
Hành động cử chỉ cũng khác so với trước đó.
Ban đầu là nắm tay hôn trán, thỉnh thoảng sẽ ôm vai, hôn má chút.
Hiện tại đổi thành ôm chặt ta vào lòng, hôn mũi và khóe môi.
Mà thời gian hôn môi không ngừng kéo dài hơn.
Có đôi khi động tác gấp ga gấp gáp còn chà xát đôi môi.
Mỗi khi đó, đôi mắt Diệp Hoàn trở nên đăm đăm, hơi thở cũng càng thêm nặng nề.
Còn cắn răng nói lời hung ác với ta: “Tiêu Lan, ngươi đừng ép ta nhé, ta là người có ranh giới cuối cùng, chưa đủ tuổi, thiếu một ngày cũng không được, ta sẽ cảm thấy có tội.”
Ta nhướng mày nhìn hắn.
“Vậy ngươi quản lý tim mình cho tốt đi, đừng để nó đập nhanh như vậy.”
Hắn vội vàng che ngực: “Sao ngươi biết?”
“Ta vừa sờ thấy.”
“Hả?”
Vẻ mặt của Diệp Hoàn giống như ta phi lễ hắn, nhưng thật ra là ta chỉ nghe thấy mà thôi.
Ôi, có phu quân như vậy, muốn có một đứa con của chính mình thật sự quá khó khăn.
(Hoàn)