Chương 5 - Phu Quân Của Ta Là Người Xuyên Sách

21

Ta căn bản không rảnh lo chuyện này, nóng lòng bàn với hắn về chuyện diệt phỉ.

Diệp Hoàn thấy rõ ràng: “Không đi chính là kháng chỉ, hiện tại bọn họ có thể bắt lấy ta.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nha hoàn bên ngoài lại đây truyền lời: “Tướng quân, gã sai vặt ở nhị môn nói nhân mã phía ngoài đã gom đủ, hỏi ngài khi nào thì xuất phát.”

“Ngay lập tức.” Hắn gọi vọng ra phía ngoài.

Sau đó xoay người, lấy áo choàng của mình, bọc cả người ta lại: “Trên đường nói tiếp, đi thôi.”

Khi hai chúng ta đi qua chính viện, lão tướng quân và phu nhân đã ở đó.

Nhìn thấy ta, bọn họ rõ ràng sửng sốt một chút.

Tiếp đó liền mắng Diệp Hoàn: “Càn quấy, quận chúa là thiên kim tiểu thư, sao có thể……”

“Cha mẹ, là ta muốn đi cùng phu quân, chúng ta mới tân hôn, ta không đành lòng nhìn hắn đi xa một mình.”

“……”

Vẻ mặt của mọi người nháy mắt vi diệu.

Cũng cạn lời.

Ánh mắt Diệp Hoàn nhìn ta tựa như có hai cây đuốc được thắp lên trong đó vậy.

Khi mở miệng giọng nói còn hơi khàn: “Khụ, ừm, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

Binh mã đã ở ngoài cửa phủ, nội thị trong cung tới vẫn chưa rời đi.

Chúng ta cũng không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa, nhanh chóng ra cửa.

Diệp Hoàn đặt ta lên lưng ngựa trước.

Sau đó hắn tung người nhảy lên từ phía sau, kề sát sau lưng ta.

Lúc hắn duỗi tay về phía trước kéo dây cương, cả người ta được bao bọc trong vòng tay của hắn.

Gió thu lạnh lẽo bên ngoài không hề thổi đến ta chút nào, đều bị hắn chắn lại.

Ta quay đầu muốn nhìn Diệp Hoàn một cái.

Hắn từ trên đỉnh đầu ta ra lệnh: “Đừng quay đầu, nhìn về phía trước đi.”

Giọng nói lại càng thêm khàn.

22

Vùng ngoại ô cách kinh thành hai mươi dặm là một ngọn núi lớn.

Nghe nói sơn phỉ ẩn náu ở bên trong.

Trên đường Diệp Hoàn nói rõ cho ta: “Đây cũng là cái bẫy của bọn họ, sơn phỉ là có thật nhưng chỉ là mồi nhử.”

Theo như hắn nói, trận này nếu hắn thua thì đó chính là làm việc bất lực, uổng phí có hư danh tướng quân.

Binh quyền chắc chắn phải thu hồi, người cũng sẽ bị cách chức.

Nhưng nếu thắng thì đó là động binh mã ở bên ngoài kinh thành, rắp tâm bất lương, tử tội.

Về phần cuốn thánh chỉ kia vốn dĩ không phải thật.

Nghe đến đây, ta đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Thánh chỉ giả? Bọn họ sao dám, quan nội thị chính là hầu cận của bệ hạ.”

Diệp Hoàn như đã sớm đoán trước: “Cho nên ta mới nói với ngươi, hắn bắt tay với Hoàng Quý phi mà.”

Hắn còn đưa thánh chỉ cho ta: “Ngươi ở vương phủ hẳn là thường xuyên thấy thứ này, nhìn xem có phải giả hay không.”

Thánh chỉ vừa mở ra, ta đã hoàn toàn hiểu rõ.

Lời Diệp Hoàn nói đều đúng, bọn họ đoán chắc chúng ta sẽ không ở trước mặt quan nội thị của bệ hạ mà tranh cãi xem thánh chỉ là thật hay giả.

Cả người ta thật sự là vừa gấp vừa hoảng: “Vậy bây giờ làm thế nào? Chúng ta đã dẫn binh lính đi ra, mặc kệ có đi hay không, đều có hiềm nghi tập hợp binh lính nổi loạn.”

“Đừng có gấp, ta đã nghĩ ra cách rồi.”

Diệp Hoàn một tay túm lấy yên ngựa, một tay giữ chặt dây cương, che chở ta thật chặt chẽ trong vòng tay hắn.

Lúc hắn nói chuyện, ngực rung rung như trống đánh sau lưng ta.

Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu ta, trầm mà có sức.

Vai rộng chân dài, Diệp tiểu tướng quân tướng mạo tuấn tú từng là ứng cử viên sáng giá được các quý nữ trong kinh thành thầm thương trộm nhớ.

Chỉ vì hắn quanh năm đóng giữ tại biên quan mới không lấy vợ sớm như vậy.

Cũng mới có cơ hội để ta gả cho hắn.

Bây giờ thấy hắn bảo vệ ta như thế, trái tim vẫn cảm thấy ấm áp.

Trong thoáng chốc đã nhìn thấy dãy núi mênh mông phía trước.

Lính liên lạc lại đây hội báo: “Tướng quân, phía trước quả thực có tung tích sơn phỉ, quân tiên phong xin chỉ thị, có lập tức vào núi truy kích hay không.”

“Không, truyền lệnh xuống, toàn quân dừng ở sơn khẩu chờ hiệu lệnh của ta.”

23

Ta biết tiếp theo sẽ là chuyện quan trọng trong quân.

Muốn để Diệp Hoàn mau chóng đi làm, một mình ta cưỡi ngựa cũng không sao cả.

Nhưng hắn căn bản không tính làm thế mà giục ngựa lướt qua trước mặt mọi người đưa ta tiến thẳng về phía trước .

Một mạch phi thẳng lên phía đầu đội ngũ cũng vừa lúc tới sơn khẩu.

Hắn xuống ngựa trước rồi mới ôm ta xuống dưới.

Ra lệnh cho phó tướng bên cạnh: “Trước hết dựng chiếc lều cho phu nhân nghỉ ngơi đã, các ngươi đi theo ta.”

Ta ở trong lều không nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được binh mã đang khẩn cấp hành động.

Trời sắp hửng sáng, âm thanh bên ngoài đột nhiên im ắng dần đi.

Ta thật sự ngồi không yên, vén mành lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Mới vừa mở ra lại thấy Diệp Hoàn cũng đang khom lưng tiến vào trong.

Hai người cùng một tư thế, cùng kinh ngạc mà nhìn nhau.

Gương mặt gần trong gang tấc, không cần ánh đèn, ta cũng có thể nhìn thấy lông mi hắn run run.

Hơi thở của Diệp Hoàn bắt đầu trở nên nặng nề, đáy mắt có ánh sáng lấp lánh.

Ta lui về phía sau một bước: “Vào đi, sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

Hắn ho khan rồi lùi về phía sau: “À, ừm ừm, ta phái phần lớn người đi đến biên cương chỉ còn hai trăm người cùng chúng ta vào núi.”

“Hai trăm?”

Ta bị hắn dọa: “Chút ít người thế này làm sao mà đánh bại sơn phỉ?”

“Ta tự có cách.”

24

Biện pháp của Diệp Hoàn là liên minh với sơn phỉ.

Ta không biết hắn như thế nào mà làm được, dù sao thì tới ngày thứ ba chúng ta lên núi đã tìm được người ám sát quan viên rồi.

Nhưng không đưa về kinh thành, chỉ là bắt về nhốt vào một gian nhà trên núi.

Còn hai chúng ta cũng dựng trại đóng quân ở trong núi.

Thủ lĩnh sơn phỉ thấy Diệp Hoàn thì gọi là đại ca, lễ độ cung kính với hắn đồng thời còn dẫn theo muội muội của mình lại đây.

Nói là chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của chúng ta.

Ở đây không có nha hoàn nãi nương, quả thật có rất nhiều điều bất tiện.

Có một nữ tử đến cũng vừa vặn trò chuyện cùng ta, ta cũng bằng lòng.

Chỉ là vị muội muội này thời gian làm việc thì ít, số lần dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Hoàn lại càng ngày càng nhiều.

Linh cảm của ta thoáng chốc vọt lên đầu.

Lúc trước tìm thông phòng cho Diệp Hoàn thì hắn không cần, bây giờ chẳng phải cơ hội đã tới sao?

Muội muội sơn phỉ này eo nhỏ mông to, cơ thể khỏe mạnh, chắc chắn có thể giúp ta sinh đứa con trai.

Đến khi chúng ta hóa giải được nguy cơ trong triều thì dẫn một thằng nhóc mập mạp trở về phủ, cũng không cần lấy cớ mà cứ nói là ta cùng Diệp Hoàn sinh ở ngoài, cũng không ai dám hoài nghi.

Nghĩ đến đây, ta kích động đến mức ngón tay phát run.

Hôm nay thừa dịp muội tử tới liền lặng lẽ hỏi nàng ta có phải có ý với Diệp Hoàn hay không.

Mới đầu nàng ta còn không thừa nhận.

Sau khi biết là ta muốn tác hợp hai người bọn họ bèn nói hết ra toàn bộ tình cảm mến mộ của mình.

Ta lập tức vạch ra cho nàng ta một kế hoạch hoàn mỹ, còn đưa quần áo của ta cho nàng ta mượn mặc.

Đêm đến, tính toán sắp đến lúc Diệp Hoàn trở về, ta trốn sang phòng bên trong viện.

Muội muội sơn phỉ tắt đèn chờ Diệp Hoàn vào phòng.

25

Thời gian nửa chén trà nhỏ, Diệp Hoàn tiến vào viện đi thẳng đến phòng trong.

Ta kích động hưng phấn đến xoa tay.

Thằng nhóc mập mạp, nó đang trên đường vội vàng chạy về phía ta rồi!

“Rầm”.

Diệp Hoàn vừa mới vào cửa, bên trong đã truyền đến một tiếng trầm vang, tiếp theo là tiếng muội muội sơn phỉ kêu lên.

Hai người còn rất kịch liệt.

Ta nuốt nước miếng, dằn lại tính nết chờ ở bên ngoài.

Nhưng tiếng động bên trong càng ngày càng vang.

Hơn nữa…… không đúng lắm nha, nghe như là kêu thảm thiết.

Không thể đợi thêm nữa.

Ta đẩy cửa vào đồng thời thắp nến lên trước.

Một cái bóng đen đón ánh lửa bay qua đâm vào khung cửa bên cạnh ta sau đó “Phịch” rơi xuống đất.

Ta cẩn thận cúi xuống nhìn thấy.

Muội muội sơn phỉ?

Lại ngẩng đầu nhìn Diệp Hoàn.

T

ên kia, khí thế hào sảng mà ngồi trên ghế ngay cả tóc cũng không hề rối một sợi nào, trong tay còn cầm chén trà.

Chọc tức ta rồi.

“Phu quân, ngươi làm gì vậy?”

Hắn liếc mắt nhìn muội muội sơn phỉ nằm ở ven tường, bò cũng không bò dậy nổi: “Nàng ta mặc quần áo của ngươi, trốn trong phòng ngủ của chúng ta, đánh lén ta.”

“Ta không……”

Muội muội sơn phỉ chảy ra hai hàng nước mắt ấm ức.

Ta cũng không thể không giải thích: “Muội muội không phải đánh lén, nàng ngưỡng mộ ngươi, còn không mau lại đây nâng người ta dậy đi.”

Diệp Hoàn ngồi bất động.

Ta thấy thật sự không thể trông cậy vào hắn, chỉ có thể đặt giá cắm nến xuống, tự mình đi đỡ.

Chuyện này là ta tác hợp, chuyện không thành lại còn đánh người thành ra như vậy.

Ta rất áy náy.

Kết quả ta còn chưa đến cạnh muội muội sơn phỉ, cánh tay đã bị diệp Hoàn túm chặt.

“Cánh tay nàng ta còn to hơn eo của ngươi, đâu cần đến ngươi đi đỡ?”

Quay đầu liền dọa nạt muội muội sơn phỉ: “Còn không mau đi, còn có ý nghĩ không bình thường với ta nữa, ta lấy mạng anh trai ngươi.”

Muội muội sơn phỉ cũng không nằm nữa, bò dậy ra ngoài mất tăm.

Ta: “……”

Ta vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Hoàn hầm hừ mà nhìn ta: “Tiêu Lan, ngươi mà còn đưa ta những thứ như này, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu.”