Chương 10 - Phong Lâu Quái Đàm 1
Tiếp đó chính là một đoạn video quay chụp xuống từ cửa sổ phòng 404, trong video là cảnh tôi đang vứt đồ ăn dư thừa vào trong thùng rác nơi cửa chính màu đỏ.
<204> : Chậc! Chậc! Lãng phí lương thực sẽ bị thiên lôi đánh đó!
Tôi đương nhiên không nghĩ đến chuyện bản thân đi vứt đồ sẽ bị người khác chụp lại, đồng thời còn đăng lên nhóm.
Mọi người bắt đầu đồng loạt công kích tôi. Thậm chí đến cả dì Trương phòng 503 thường nói đỡ cho tôi hiện tại cũng gia nhập vào đám đông giáo dục.
<503> : Tiểu Bạch à, dì biết người trẻ tuổi ngại phiền phức nhưng mấy thứ đó đều là đồ tốt, sao cô lại vứt đi như vậy! Quá lãng phí rồi!
Hết cách, tôi chỉ đành nhắn tin giải thích.
<Lầu trưởng> : Đây là quy tắc của khu nhà. Tôi nhận được lệnh sau 12 giờ phải gom hết những đồ ăn không có người đến nhận bỏ vào trong thùng rác.
<Lầu trưởng> : Hiện tại trong tòa nhà này rất nguy hiểm, mọi người nhất định phải tuân theo quy tắc.
<Lầu trưởng> : Xin hãy tin tưởng tôi! Nơi này thật sự rất nguy hiểm!
<404> : Quy tắc cái ch.ó m.á gì! Cô bị nhốt tới kh.ùng luôn rồi hả? Tới cái này mà cũng tin!
Cô tưởng làm lầu trưởng là ngon hơn bọn tôi sao?! Cái con nhỏ lừa đảo này! Cô được bao nhiêu tuổi rồi mà đòi dạy dỗ bọn tôi!
<204> : Đúng đó! Còn nói đi thang lầu nguy hiểm cái gì chứ? Cái qu.ỷ gì! Để lát nữa tôi đi thang lầu cho cô xem!
<104> : Còn lải nhải cái gì mà hộ gia đình thường với không bình thường làm đầu của tôi đau hết lên cả đây này! Hôm qua nhà chúng tôi ăn thịt kho tàu, chẳng phải hôm nay vẫn bình thường đấy sao!
……………….
Toàn bộ một chuỗi dài tin nhắn đều cho rằng tôi bị não nên nổi đ.iên, mặc cho tôi có giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin tưởng tôi.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, tôi nhất thời cũng không quyết định được chủ ý.
Hoàng Mị Mị bảo tôi không cần quan tâm đến bọn họ. Dù sao mọi người cũng chỉ là hàng xóm, tôi đã nhắc nhở bọn họ, tiếp theo là nghe lời hay tìm đường ch.ết đều tùy bọn họ lựa chọn.
Đúng vậy nhỉ! Tôi đã nhắc nhở, tiếp theo sẽ làm như thế nào đều là do bọn họ tự lựa chọn. Tôi có thể tự bảo vệ mình đã xem như không tệ, sao còn có thể trông mong có thể bảo vệ được bọn họ đâu!
Đêm khuya, tim tôi lại đau nhói. Tin nhắn quen thuộc trên điện thoại lại lần nữa gửi đến.
<Nhiệm vụ của lầu trưởng>
Đến hộ gia đình cần hỗ trợ!
Lập tức đến phòng 603 tiến hành công việc tiêu độc.
Công cụ tiêu độc ở quầy lầu một.
Trong lúc tiêu độc, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 1.
Tại sao lại là tầng 6 xảy ra chuyện nữa rồi!
Nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời tôi tê dại cả da đầu. Cảnh tượng ngày hôm qua ở phòng 604 vẫn còn như hiện ra trước mắt mà nay lại tới tầng 6 nữa rồi!
Lòng tôi đương nhiên nghĩ không muốn đi nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay lần nữa từ hình dạng châu báu trở thành con ngươi màu đỏ lòm thì vẫn đành ngoan ngoãn xuống lấy súng khử trùng, sau đó chuẩn bị lên lầu.
Thang máy đêm khuya yên tĩnh, chân của tôi cũng thoáng chút run rẩy.
<5>
<6>
Rất nhanh, thang máy đã đến tầng mục tiêu.
Trong hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng vụt tối vụt sáng. Không biết có phải vì hôm qua đã chứng kiến thảm kịch ở phòng 604 hay không mà tôi cảm thấy chân mình hôm nay không còn run rẩy nhiều như hôm qua nữa.
Tôi chậm rãi đi từng bước tới cửa phòng 603. Cửa đang đóng nên tôi nhấn chuông cửa…
Kính coong!
Kính coong!
Nếu không vào được thì cho dù tôi có muốn tiêu độc cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được!
Vừa nghĩ đến trên nhiệm vụ của tôi có viết nếu không thể hoàn thành được nhiệm vụ phân phối vật tư và tiêu độc thì sẽ bị xóa bỏ, đầu óc của tôi liền vô thức xuất hiện bóng dáng của bà chị phòng 604 vào tối hôm qua bị cả nhà gặm nuốt tươi sống.
Tôi không muốn bị biến thành như thế đâu!
Nghĩ vậy, tôi lại càng ra sức gõ cửa phòng.
“Mở cửa ra! Tôi là lầu trưởng phụ trách đến tiêu độc đây!”
Tiếng gõ cửa của tôi rất lớn nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.
[Tại sao lại như vậy?]
Nếu như không thể mở cửa thì chẳng phải không có cách nào tiêu độc được sao?
Không!!! Tại sao lại như vậy chứ?!!!
Bên trong có ai không?!!!
Trong lòng tôi nghĩ qua vô số khả năng nhưng cuối cùng vẫn bức ép bản thân phải tỉnh táo lại. Dù sao cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi là lầu trưởng, tôi không tin thứ quy tắc đáng ch.ết đó sẽ cứ thế bỡn cợt tôi!
Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt rồi!
Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt…
Đúng lúc này, tôi bỗng chú ý đến cánh cửa. Cửa phòng 603 mặc dù đang đóng nhưng hình như có chút chỗ không giống với cửa nhà tôi.