Chương 4 - Nương Của Ta Là Hoàng Thượng
Chương 10
Trùng hợp vài ngày nữa chính là Tết Nguyên Tiêu, ta với Lục Minh Hi đã hẹn nhau ra ngoài cùng ngắm hoa đăng.
Người cầm đèn đông kín phố, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, chúng ta nói chuyện cũng rất vui. Nhưng lúc đi trên đường, ta luôn có cảm giác có người đang theo dõi bọn ta.
Từ nhỏ tới lớn, trực giác của ta vẫn luôn chuẩn xác, có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình là lành hay dữ, lần này cũng không ngoại lệ.
Kẻ theo dõi này trốn rất kỹ, hơn nữa bây giờ khắp đường đều là thiếu niên thiếu nữ đeo mặt nạ cầm đèn lồng, gần như không thể tìm được ra ai mới là người theo dõi bọn ta.
Nhưng ta phát hiện, chỉ cần là lúc ta đứng gần Lục Minh Hi thì ánh mắt kia lại càng hung tợn. Lúc ta cố tình nhón chân lên đeo mặt nạ cho Lục Minh Hi thì cảm nhận được sau lưng đau rát.
Lần này ta khẳng định là Diệp Lâm Lang, không sai vào đâu được.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, phía trước là thân cây đèn khổng lồ, hai bên là một vài tiểu thương, cạnh đó là nhóm múa lân đang biểu diễn.
Những người tới tới lui lui ở chỗ này không có ai giống như Diệp Lâm Lang, nàng ta chắc không thể nào trốn trong cây đèn đó đâu ha?
Ta âm thầm nói với Lục Minh Hi là Diệp Lâm Lang đang theo dõi bọn ta, nhờ hắn diễn với ta một vở kịch.
Lục Minh Hi nói lớn: "Ngọc Tích điện hạ, ta thấy Diệp tiểu thư không phải là người như thế, nàng ấy làm sao có thể theo dõi chúng ta được chứ?"
Người đeo đầu lân đang múa bỗng càng múa hăng máu hơn, ta tỉnh như ruồi lôi Lục Minh Hi đến gần đó, giả vờ tức giận: "Là huynh không biết đó thôi, Diệp Lâm Lang chính là loại người như thế đó! Lúc còn bé nàng ta quen thói cướp cá cơm khô của ta, ta không cho thì nàng ta lại đánh ta, mấy ngày trước nàng ta còn cấu ta nữa nè." Không có ai phản ứng.
Ta nhanh trí diễn thêm: "Còn tại sao khi ấy ta không đánh nàng ta á? Bởi vì Diệp Lâm Lang là người to béo nhất phố, mới bảy tuổi mà đã sáu mươi cân rồi..."
"Năm mươi chín cân tám lạng!"
Người đeo đầu sư tử ở bên cạnh bỗng hét lên một tiếng chói tai.
Ta và Lục Minh Hi đều im lặng.
Diệp Lâm Lang tháo đầu lân cồng kềnh ra ném về phía ta, căm phẫn nói: "Không phải chỉ là cướp mấy con cá cơm của ngươi thôi sao, sao ngươi lại nói ta như thế hả? Sau này ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa!"
Nàng ta tức tối rời đi, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đi tới bên cạnh mua một cây kẹo hồ lô, đầu tiên là cắn một viên, sau đó cười híp mắt đưa cho Lục Minh Hi: "Cuối cùng nàng ta cũng đã đi rồi, phần còn lại huynh ăn đi."
Ông lão bán kẹo hồ lô khoanh tay nhìn bọn ta, châm chọc mỉa mai nói: "Trông các ngươi cũng ra gì đấy, hóa ra là loại tốt mã giẻ cùi à, có hai cây kẹo hồ lô cũng không mua nổi."
Lục Minh Hi vừa định cầm lấy cây kẹo, nghe thế liền lập tức từ chối: "Điện hạ, như này không hợp lẽ cho lắm."
Ta đưa kẹo hồ lô tới bên mép hắn, thản nhiên như không mà nói: "Huynh chính là phò mã mà Thái tử điện hạ chọn cho ta, ăn chung một cây kẹo hồ lô với ta thì có sao đâu chứ?"
Ta còn cố tình lườm ông lão bán kẹo kia, ông ta im bặt không nói tiếng nào.
Lục Minh Hi cúi đầu chuẩn bị ăn, ông lão kia lại nói: "Hai vị đúng là trai tài gái sắc nha, lão phu cảm thấy rất xứng đôi, sao hai người không thơm nhau một cái?"
Ta bị lão ta chọc tức xì khói, tức tối rời đi. Số kẹo hồ lô còn lại chỉ có thể tự ăn hết thôi.
Điều kì lạ chính là, rõ ràng Diệp Lâm Lang đã đi rồi, nhưng ta cứ có cảm giác có cái gai sau lưng, cả người ngứa ngáy.
Chẳng lẽ còn có một người khác đang theo dõi ta?
Chương 11
Ta đi tới đâu thì ánh mắt kia cũng dõi theo tới đó, ta dứt khoát đi lên thuyền cùng với Lục Minh Hi, đi thuyền dạo chơi trên hồ, nghĩ thầm lần này chắc kẻ theo dõi kia sẽ không theo kịp nữa rồi nhỉ?
Ngắm nhìn cảnh hồ, Lục Minh Hi lòng đầy tâm tư, cảm thán: "Mênh mông hồ nước lớn, xuân tới động sóng xanh."
Ta bám đầu thuyền nửa buổi cũng không nghĩ ra được một câu thơ nào, chỉ có thể vò đầu bứt tai nói: "Đúng thật là xanh á, trong cuốn sách [Quả phụ ngây thơ và thư sinh lanh lợi] có tình tiết sau khi trượng phu của quả phụ chết đuối, nàng ấy đã đi chơi thuyền cùng với Hứa thư sinh rồi."
Người chèo thuyền: "Yêu mà không có ý nghĩ chung thì nhạt nhoà không gắn kết, không cần gió thổi, chỉ cần đi thêm vài bước là sẽ tách ra thôi!"
Lục Minh Hi lại khẽ mỉm cười: "Điện hạ đã đọc quyển sách đó rồi à?"
"Huynh cũng đọc rồi?"
"Không dám khoe tài cán gì, đó chính là tác phẩm vụng về của tại hạ."
Ta lập tức kích động, đang muốn nắm lấy tay của Lục Minh Hi bày tỏ sự yêu thích của mình với tác giả.
Người chèo thuyền: "Ui cha, chẳng phải là viết sách khiêu dăm hay sao."
Chết tiệt, cái lão chèo thuyền này sao lại nói nhiều vậy hả?
Ta trừng mắt lườm gã chèo thuyền: "Biết nói chuyện quá ha! Lo mà chèo thuyền của ông đi!"
Người chèo thuyền cúi đầu vung mái chèo, mái chèo xoay chuyển hệt như phong hoả luân, thân thuyền rung lắc kịch liệt, suýt chút nữa ta đã không đứng vững được nữa rồi. Lục Minh Hi đỡ lấy ta, ta theo đà ngã về phía hắn: "Lục công tử, ta hơi chóng mặt."
Người chèo thuyền lườm một cái, quái gở học theo ta: "Lục công tử ~ Ta có hơi chóng mặt~"
Ta không chịu được nữa, chỉ vào người chèo thuyền kia rồi nói với Lục Minh Hi: "Mau, vả hắn hai cái!"
Người chèo thuyền: "Ngươi tỉnh táo chút đi."
Lục Minh Hi cau mày tiến lên một bước: "Điện hạ không có thù oán với ngươi, ngươi cũng quá đáng lắm rồi..."
Còn chưa nói hết thì hắn bỗng ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm gương mặt của người chèo thuyền.
Qua mấy giây, hắn quay phắt người lại, nghiêm túc nói: "Điện hạ, hắn nói không sai, người đúng là cần tỉnh táo một chút."
Ta: "?"
Ta nói: "Ta có phải Võ Tắc Thiên đâu, ta cần Lý Trị* làm gì chứ?" (*đồng âm với lý trí - bà nữ chính dốt sử nên nghe nhầm)
Ta không hiểu cho lắm, tại sao vừa nhìn thấy người chèo thuyền kia thì Lục Minh Hi lại thay đổi thái độ với ta như thế.
Từ lúc ra ngoài tới giờ, ta với Lục Minh Hi còn chưa có nắm tay lấy một cái, bị Diệp Lâm Lang theo dõi còn chưa nói, lại bị lão bán hồ lô châm chọc, ngay cả tên chèo thuyền này cũng bỉ ổi như vậy, lẽ nào bát tự của ta với Lục Minh Hi thực sự không hợp nhau hay sao?
Ta kéo tay áo Lục Minh Hi ngồi xuống, muốn lấy cớ chóng mặt mà tựa đầu vào vai hắn, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người chèo thuyền truyền tới từ phía đầu thuyền bên kia: "Nam nhân không biết tự trọng, Cũng tầm thường như cải trắng mà thôi."
Lục Minh Hi lập tức ngồi thẳng lưng, không cho ta bất cứ cơ hội lợi dụng nào.
Ta lại không từ bỏ ý đồ, mà mò tới tay hắn, người chèo thuyền lại hô: "Nam nhân không biết tiết chế, ra ngoài nát mông đít."
Lục Minh Hi lập tức khoanh hai tay lại, như thể một nam tử đứng đắn nhà lành bị ta bức ép vậy.
Hôm nay ta nhất định phải nắm được tay của hắn ta mới thôi! Ta tiến, hắn lùi, nhưng thuyền nhỏ chật hẹp, hắn có chạy đằng trời.
Bất giác đã tới đầu thuyền, ta nắm chặt tay của Lục Minh Hi, giây sau đó thì người chèo thuyền cuống lên: "Giữ vững nam đức, là trách nhiệm của mọi người!"
Sau đó hắn vung mái chèo đẩy Lục Minh Hi rơi xuống hồ.
Ta cũng theo quán tính mà chới với suýt ngã xuống hồ, vội vàng huơ tay loạn xạ trong không trung, tóm được vạt áo trước của người chèo thuyền. "Roẹt" một tiếng, y phục của người chèo thuyền đã bị ta xé thành hai mảnh. Ta ngã phịch trên sàn thuyền, ngẩng đầu nhìn lớp áo trong có tám cái túi của người chèo thuyền bằng ánh mắt khiếp sợ.
Ủa ta nói chứ, tám cái túi này sao lại trông có vẻ quen quen vậy nhỉ?
Cả vị trí, kích cỡ và chất liệu vải đều không khác chút nào.
Lục Minh Hi vất vả ngoi lên, vừa nhìn thấy tám cái túi đó lại nhảy "ùm" xuống hồ ngay tắp lự.
Ta ngó sang gương mặt u ám không vui của người chèo thuyền kia, đây không phải là lão bán kẹo hồ lô mới lúc nãy...
Không đúng, rõ ràng đây chính là tên khốn Hách Liên Ngọc kia mà!
Tay ta vẫn còn cầm một mảnh vải rách, cả giận quát: "Hách Liên Ngọc, ngươi trêu ta?"
Hách Liên Ngọc muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên mở miệng nói như nào, cuối cùng chỉ có cãi yếu ớt: "Ngươi biết mà, từ nhỏ ta đã phải xa nương rồi..."
Chương 12
Trong điện, Lục Minh Hi ướt sũng và Hách Liên Ngọc rách tươm đang cùng quỳ ở dưới, Hoàng đế và Quý phi ngồi phía trên, còn ta thì đứng ở bên cạnh Hoàng đế âm thầm rơi lệ.
Đây là cách mà ta đã nghiên cứu được từ nhỏ, mỗi lần có người bắt nạt ta, lúc tố cáo ta chỉ cần chỉ thẳng mặt kẻ cầm đầu rồi im lặng không nói gì nữa, lặng lẽ rơi lệ.
Kẻ bị ta chỉ điểm thì bị người lớn trong nhà đánh cho lên bờ xuống ruộng, còn cảm thấy bản thân thật đáng chết nên về sau không dám bắt nạt ta nữa.
Ngoại trừ Diệp Lâm Lang ra, thì chiêu này của ta vẫn dùng rất suôn sẻ.
Giờ phút này Hách Liên Ngọc vô cùng xấu hổ nói với Hoàng thượng: "Lão Đăng, người nghe cô giải thích đã."
Hoàng thượng nói với nương của ta: "A Dung, chuyện này nhất định còn có ẩn tình khác, hay là trước hết cứ nghe Thái tử nói sao đã nhé?"
Nương của ta giận tím mặt, vỗ bàn một cái: "Hách Liên Đăng, nhi tử của ngươi làm hỏng hôn sự của con gái ta, còn có gì mà giải thích nữa?"
Hách Liên Ngọc trấn an: "Dung di, chuyện là thế này, cô nghe nói Tiểu Khê muội muội và Lục công tử tới ngắm hội đèn lồng, cô sợ Lục công tử bắt nạt nàng ấy nên mới luôn đi theo phía sau bọn họ giả làm cây đèn, tiểu thương, người chèo thuyền..."
Ta quát: "Ngươi còn giả làm cây đèn?"
Hách Liên Ngọc: "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô thấy Lục Minh Hi dám ăn chung cây kẹo hồ lô với Tiểu Khê muội muội, chuyện này là chuyện bình thường hay sao chứ?"
Lục Minh Hi hổ thẹn: "Điện hạ, chuyện này quả thật..."
Ta đẩy hắn ta ra: "Hách Liên Ngọc, lúc ngươi ăn dâu tây và dưa hấu thừa của ta, sao lại không hỏi chuyện đó có bình thường hay không hả?"
Lục Minh Hi: "Chuyện này không bình thường."
Hách Liên Ngọc: "Ai mượn ngươi lắm mồm! Phụ hoàng, Lục Minh Hi còn muốn nhân lúc Tiểu Khê muội muội chóng mặt mà sàm sỡ nàng ấy, tội đáng muôn chết!"
Lục Minh Hi: "Oan quá! Thần không có!"
Ta: "Oan quá! Nào đã sàm sỡ được tí nào đâu!"
Lục Minh Hi và Hách Liên Ngọc lập tức trợn mắt nhìn ta.
Ta vội ho khan một tiếng: "Hách Liên Ngọc, tối nào ngươi cũng đều ôm ta dỗ ta ngủ, sàm sỡ ta, vậy ngươi cũng đáng chết rồi đúng không?"
Lục Minh Hi trợn mắt lên nhìn Hách Liên Ngọc, khó tin hỏi: "Hai người? Hai người!"
"Ngươi tỉnh táo chút đi, cô chỉ là ôm thôi, không có làm gì hết."
Lục Minh Hi không tỉnh táo được, hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xuân đến động sóng xanh", rồi ngơ ngác bần thần mà rời đi.
Hoàng thượng và nương của ta tách bọn ta ra, chất vấn từng người.
"Sao con lại không có làm gì hết vậy, con có được hay không vậy hả?"
Sao ta lại không được chứ?
Ta được quá đi ấy chứ: “Tối đến ta lấy lý do buồn ngủ mà tựa lên ngực hắn, cảm nhận được hơi thở rõ ràng của hắn, khó khăn nói: "Bảo bảo, ngươi đúng là một con lợn con."
Bầu không khí mập mờ biến mất ngay lập tức.
Ta tức giận vỗ một cái lên ngực của hắn, hắn nói: "Yêu rồi."
Ta đạp một cước, hắn: "Chiều ngươi."
Ngay cả lúc nửa đêm vô tình thức dậy, ta cũng có thể thấy ngồi dưới trăng may y phục cho ta, nét mặt dịu dàng, nhìn thật là cảm… lạnh.“
Lúc này, ta nghe thấy Hách Liên Ngọc ở bên kia khảng khái nói: "Phụ hoàng, Tiểu Khê là muội muội của cô, sao cô có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú với muội ấy như thế được?"
Ta đoán có khi tới lúc ta chết, Hách Liên Ngọc cũng sẽ không thông suốt được.
Chương 13
Tối hôm đó, Hách Liên Ngọc vẫn dỗ ta ngủ như thường lệ.
Hắn cầm trên tay tác phẩm mới ra lò của Lục Minh Hi - [Lục Ba Truyền Chi Ca Ca thương nhẹ thôi], vẻ mặt nghiêm nghị.
Giọng nói trong trẻo của hắn càng đọc lại càng nghiêm túc, ta càng nghe lại càng thấy có gì đó không đúng.
Nội dung của quyển sách này, có phải là nghe hơi quen quen không nhỉ?
Nữ chủ Lục Ba là kế muội của nam chủ, Lục Ba trời sinh đã đáng yêu thơ ngây, nam chủ lại có rắp tâm bất chính đối với kế muội, dụ dỗ nàng ngủ chung giường, thậm chí còn hạ xuân dược vào trong trà của Lục Ba.
Hách Liên Ngọc còn chưa đọc hết đã tức giận ném quyển sách đi: "Ăn nói linh tinh! Tên khốn kiếp Lục Minh Hi này dám viết sách thêu dệt chúng ta!"
"Đúng đó, cái gì mà hạ thuốc chứ, làm sao có thể có chuyện như thế xảy ra được!"
Ta vỗ vỗ hắn an ủi, đưa cho hắn một chén trà để hắn bình tĩnh lại một chút.
Hách Liên Ngọc không nhìn đã uống liền một hớp, cầm quyển sách lên lần nữa: "Cô thật muốn xem xem hắn còn viết cái gì nữa!"
Dĩ nhiên là viết một vài thứ không thể xuất bản ra được rồi.
Tình tiết sinh động, từ ngữ nóng bỏng, vậy mà lại khiến Hách Liên Ngọc đọc đến mức vầng trán túa đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, hô hấp dồn dập.
Hắn nhíu mày, cởi cúc áo đầu tiên gần cổ nhất ra, hỏi ta: "Tiểu Khê, ngươi có cảm thấy có gì đó sai sai không?"
Đúng thật là sai sai, thuốc này cũng hiệu quả quá rồi!
Ta nhào tới tiếp tục cởi cúc áo cho hắn: "Ca, huynh nóng lắm hả? Nóng quá thì cởi ra đi! Nào, ta giúp huynh!"
Hách Liên Ngọc theo bản năng kìm tay ta lại: "Không được, vẫn còn chưa đọc xong..."
"Cái sách tào lao này có gì hay mà đọc chứ? Buông tay ra, ta cởi đai lưng giúp ngươi."
"Không được, Tiểu Khê... Sẽ hỏng mất..."
m thanh phản bác của Hách Liên Ngọc từ từ nhỏ xuống, còn ta thì ngược lại, cả kinh với lấy quyển sách tào lao kia: "Khoan đã, không phải trong sách viết như thế sao, mẹ kiếp ngươi thương nhẹ nhẹ thôi!"
Đang lúc mê mang, ta bỗng nhớ tới câu "Sẽ hỏng mất" mà Hách Liên Ngọc vừa nhắc tới, ngơ ngác hỏi hắn: "Ngươi mới vừa nói cái gì sẽ hỏng mất?"
Hách Liên Ngọc cúi đầu, nhìn ta say đắm: "Tình thương của nương, sẽ hỏng mất."
Bị điên hả!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, ta nghe thấy tiếng Lục Minh Hi nghe tin chạy tới, trách móc người kia ở trước mặt mọi người: "Thái tử điện hạ, sao ngài lại có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như thế với muội muội của mình chứ?"
Hách Liên Ngọc im lặng hồi lâu: "Kẻ có thể đứng trước mặt quả nhân mà hạch sách đều bị lôi ra ngoài chém rồi!"
Sau khi nghe tin, Hoàng thượng khấp khởi mừng thầm, lập tức ban hôn cho chúng ta.
Suốt một ngày hôm đó, ta vô cùng đắc ý, lập mưu mấy tháng trời để gạo nấu thành cơm, cuối cùng Hách Liên Ngọc cũng bị ta đoạt lấy rồi, ta cũng có thể ở trong cung, không phải xa cách với nương của ta nữa.
Ta xuất cung chia sẻ tin tốt này với Diệp Lâm Lang, kết quả vừa hồi cung thì phát hiện cẩu Hoàng thượng thoái vị, Hách Liên Ngọc đăng cơ, cẩu Hoàng thượng dắt nương của ta chạy tới Giang Nam chơi rồi.
Nhìn Hách Liên Ngọc mặc long bào tám túi đi về phía này, mắt ta tối sầm lại, giọng nói cũng run rẩy lạc cả đi: "Vậy rồi, tình thương của nương đó... Còn có thể quay trở lại được không?"
Hách Liên Ngọc nhíu mày: "Nàng nói xem?"
_Hết_
Trùng hợp vài ngày nữa chính là Tết Nguyên Tiêu, ta với Lục Minh Hi đã hẹn nhau ra ngoài cùng ngắm hoa đăng.
Người cầm đèn đông kín phố, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, chúng ta nói chuyện cũng rất vui. Nhưng lúc đi trên đường, ta luôn có cảm giác có người đang theo dõi bọn ta.
Từ nhỏ tới lớn, trực giác của ta vẫn luôn chuẩn xác, có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình là lành hay dữ, lần này cũng không ngoại lệ.
Kẻ theo dõi này trốn rất kỹ, hơn nữa bây giờ khắp đường đều là thiếu niên thiếu nữ đeo mặt nạ cầm đèn lồng, gần như không thể tìm được ra ai mới là người theo dõi bọn ta.
Nhưng ta phát hiện, chỉ cần là lúc ta đứng gần Lục Minh Hi thì ánh mắt kia lại càng hung tợn. Lúc ta cố tình nhón chân lên đeo mặt nạ cho Lục Minh Hi thì cảm nhận được sau lưng đau rát.
Lần này ta khẳng định là Diệp Lâm Lang, không sai vào đâu được.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, phía trước là thân cây đèn khổng lồ, hai bên là một vài tiểu thương, cạnh đó là nhóm múa lân đang biểu diễn.
Những người tới tới lui lui ở chỗ này không có ai giống như Diệp Lâm Lang, nàng ta chắc không thể nào trốn trong cây đèn đó đâu ha?
Ta âm thầm nói với Lục Minh Hi là Diệp Lâm Lang đang theo dõi bọn ta, nhờ hắn diễn với ta một vở kịch.
Lục Minh Hi nói lớn: "Ngọc Tích điện hạ, ta thấy Diệp tiểu thư không phải là người như thế, nàng ấy làm sao có thể theo dõi chúng ta được chứ?"
Người đeo đầu lân đang múa bỗng càng múa hăng máu hơn, ta tỉnh như ruồi lôi Lục Minh Hi đến gần đó, giả vờ tức giận: "Là huynh không biết đó thôi, Diệp Lâm Lang chính là loại người như thế đó! Lúc còn bé nàng ta quen thói cướp cá cơm khô của ta, ta không cho thì nàng ta lại đánh ta, mấy ngày trước nàng ta còn cấu ta nữa nè." Không có ai phản ứng.
Ta nhanh trí diễn thêm: "Còn tại sao khi ấy ta không đánh nàng ta á? Bởi vì Diệp Lâm Lang là người to béo nhất phố, mới bảy tuổi mà đã sáu mươi cân rồi..."
"Năm mươi chín cân tám lạng!"
Người đeo đầu sư tử ở bên cạnh bỗng hét lên một tiếng chói tai.
Ta và Lục Minh Hi đều im lặng.
Diệp Lâm Lang tháo đầu lân cồng kềnh ra ném về phía ta, căm phẫn nói: "Không phải chỉ là cướp mấy con cá cơm của ngươi thôi sao, sao ngươi lại nói ta như thế hả? Sau này ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa!"
Nàng ta tức tối rời đi, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đi tới bên cạnh mua một cây kẹo hồ lô, đầu tiên là cắn một viên, sau đó cười híp mắt đưa cho Lục Minh Hi: "Cuối cùng nàng ta cũng đã đi rồi, phần còn lại huynh ăn đi."
Ông lão bán kẹo hồ lô khoanh tay nhìn bọn ta, châm chọc mỉa mai nói: "Trông các ngươi cũng ra gì đấy, hóa ra là loại tốt mã giẻ cùi à, có hai cây kẹo hồ lô cũng không mua nổi."
Lục Minh Hi vừa định cầm lấy cây kẹo, nghe thế liền lập tức từ chối: "Điện hạ, như này không hợp lẽ cho lắm."
Ta đưa kẹo hồ lô tới bên mép hắn, thản nhiên như không mà nói: "Huynh chính là phò mã mà Thái tử điện hạ chọn cho ta, ăn chung một cây kẹo hồ lô với ta thì có sao đâu chứ?"
Ta còn cố tình lườm ông lão bán kẹo kia, ông ta im bặt không nói tiếng nào.
Lục Minh Hi cúi đầu chuẩn bị ăn, ông lão kia lại nói: "Hai vị đúng là trai tài gái sắc nha, lão phu cảm thấy rất xứng đôi, sao hai người không thơm nhau một cái?"
Ta bị lão ta chọc tức xì khói, tức tối rời đi. Số kẹo hồ lô còn lại chỉ có thể tự ăn hết thôi.
Điều kì lạ chính là, rõ ràng Diệp Lâm Lang đã đi rồi, nhưng ta cứ có cảm giác có cái gai sau lưng, cả người ngứa ngáy.
Chẳng lẽ còn có một người khác đang theo dõi ta?
Chương 11
Ta đi tới đâu thì ánh mắt kia cũng dõi theo tới đó, ta dứt khoát đi lên thuyền cùng với Lục Minh Hi, đi thuyền dạo chơi trên hồ, nghĩ thầm lần này chắc kẻ theo dõi kia sẽ không theo kịp nữa rồi nhỉ?
Ngắm nhìn cảnh hồ, Lục Minh Hi lòng đầy tâm tư, cảm thán: "Mênh mông hồ nước lớn, xuân tới động sóng xanh."
Ta bám đầu thuyền nửa buổi cũng không nghĩ ra được một câu thơ nào, chỉ có thể vò đầu bứt tai nói: "Đúng thật là xanh á, trong cuốn sách [Quả phụ ngây thơ và thư sinh lanh lợi] có tình tiết sau khi trượng phu của quả phụ chết đuối, nàng ấy đã đi chơi thuyền cùng với Hứa thư sinh rồi."
Người chèo thuyền: "Yêu mà không có ý nghĩ chung thì nhạt nhoà không gắn kết, không cần gió thổi, chỉ cần đi thêm vài bước là sẽ tách ra thôi!"
Lục Minh Hi lại khẽ mỉm cười: "Điện hạ đã đọc quyển sách đó rồi à?"
"Huynh cũng đọc rồi?"
"Không dám khoe tài cán gì, đó chính là tác phẩm vụng về của tại hạ."
Ta lập tức kích động, đang muốn nắm lấy tay của Lục Minh Hi bày tỏ sự yêu thích của mình với tác giả.
Người chèo thuyền: "Ui cha, chẳng phải là viết sách khiêu dăm hay sao."
Chết tiệt, cái lão chèo thuyền này sao lại nói nhiều vậy hả?
Ta trừng mắt lườm gã chèo thuyền: "Biết nói chuyện quá ha! Lo mà chèo thuyền của ông đi!"
Người chèo thuyền cúi đầu vung mái chèo, mái chèo xoay chuyển hệt như phong hoả luân, thân thuyền rung lắc kịch liệt, suýt chút nữa ta đã không đứng vững được nữa rồi. Lục Minh Hi đỡ lấy ta, ta theo đà ngã về phía hắn: "Lục công tử, ta hơi chóng mặt."
Người chèo thuyền lườm một cái, quái gở học theo ta: "Lục công tử ~ Ta có hơi chóng mặt~"
Ta không chịu được nữa, chỉ vào người chèo thuyền kia rồi nói với Lục Minh Hi: "Mau, vả hắn hai cái!"
Người chèo thuyền: "Ngươi tỉnh táo chút đi."
Lục Minh Hi cau mày tiến lên một bước: "Điện hạ không có thù oán với ngươi, ngươi cũng quá đáng lắm rồi..."
Còn chưa nói hết thì hắn bỗng ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm gương mặt của người chèo thuyền.
Qua mấy giây, hắn quay phắt người lại, nghiêm túc nói: "Điện hạ, hắn nói không sai, người đúng là cần tỉnh táo một chút."
Ta: "?"
Ta nói: "Ta có phải Võ Tắc Thiên đâu, ta cần Lý Trị* làm gì chứ?" (*đồng âm với lý trí - bà nữ chính dốt sử nên nghe nhầm)
Ta không hiểu cho lắm, tại sao vừa nhìn thấy người chèo thuyền kia thì Lục Minh Hi lại thay đổi thái độ với ta như thế.
Từ lúc ra ngoài tới giờ, ta với Lục Minh Hi còn chưa có nắm tay lấy một cái, bị Diệp Lâm Lang theo dõi còn chưa nói, lại bị lão bán hồ lô châm chọc, ngay cả tên chèo thuyền này cũng bỉ ổi như vậy, lẽ nào bát tự của ta với Lục Minh Hi thực sự không hợp nhau hay sao?
Ta kéo tay áo Lục Minh Hi ngồi xuống, muốn lấy cớ chóng mặt mà tựa đầu vào vai hắn, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người chèo thuyền truyền tới từ phía đầu thuyền bên kia: "Nam nhân không biết tự trọng, Cũng tầm thường như cải trắng mà thôi."
Lục Minh Hi lập tức ngồi thẳng lưng, không cho ta bất cứ cơ hội lợi dụng nào.
Ta lại không từ bỏ ý đồ, mà mò tới tay hắn, người chèo thuyền lại hô: "Nam nhân không biết tiết chế, ra ngoài nát mông đít."
Lục Minh Hi lập tức khoanh hai tay lại, như thể một nam tử đứng đắn nhà lành bị ta bức ép vậy.
Hôm nay ta nhất định phải nắm được tay của hắn ta mới thôi! Ta tiến, hắn lùi, nhưng thuyền nhỏ chật hẹp, hắn có chạy đằng trời.
Bất giác đã tới đầu thuyền, ta nắm chặt tay của Lục Minh Hi, giây sau đó thì người chèo thuyền cuống lên: "Giữ vững nam đức, là trách nhiệm của mọi người!"
Sau đó hắn vung mái chèo đẩy Lục Minh Hi rơi xuống hồ.
Ta cũng theo quán tính mà chới với suýt ngã xuống hồ, vội vàng huơ tay loạn xạ trong không trung, tóm được vạt áo trước của người chèo thuyền. "Roẹt" một tiếng, y phục của người chèo thuyền đã bị ta xé thành hai mảnh. Ta ngã phịch trên sàn thuyền, ngẩng đầu nhìn lớp áo trong có tám cái túi của người chèo thuyền bằng ánh mắt khiếp sợ.
Ủa ta nói chứ, tám cái túi này sao lại trông có vẻ quen quen vậy nhỉ?
Cả vị trí, kích cỡ và chất liệu vải đều không khác chút nào.
Lục Minh Hi vất vả ngoi lên, vừa nhìn thấy tám cái túi đó lại nhảy "ùm" xuống hồ ngay tắp lự.
Ta ngó sang gương mặt u ám không vui của người chèo thuyền kia, đây không phải là lão bán kẹo hồ lô mới lúc nãy...
Không đúng, rõ ràng đây chính là tên khốn Hách Liên Ngọc kia mà!
Tay ta vẫn còn cầm một mảnh vải rách, cả giận quát: "Hách Liên Ngọc, ngươi trêu ta?"
Hách Liên Ngọc muốn giải thích, nhưng cũng không biết nên mở miệng nói như nào, cuối cùng chỉ có cãi yếu ớt: "Ngươi biết mà, từ nhỏ ta đã phải xa nương rồi..."
Chương 12
Trong điện, Lục Minh Hi ướt sũng và Hách Liên Ngọc rách tươm đang cùng quỳ ở dưới, Hoàng đế và Quý phi ngồi phía trên, còn ta thì đứng ở bên cạnh Hoàng đế âm thầm rơi lệ.
Đây là cách mà ta đã nghiên cứu được từ nhỏ, mỗi lần có người bắt nạt ta, lúc tố cáo ta chỉ cần chỉ thẳng mặt kẻ cầm đầu rồi im lặng không nói gì nữa, lặng lẽ rơi lệ.
Kẻ bị ta chỉ điểm thì bị người lớn trong nhà đánh cho lên bờ xuống ruộng, còn cảm thấy bản thân thật đáng chết nên về sau không dám bắt nạt ta nữa.
Ngoại trừ Diệp Lâm Lang ra, thì chiêu này của ta vẫn dùng rất suôn sẻ.
Giờ phút này Hách Liên Ngọc vô cùng xấu hổ nói với Hoàng thượng: "Lão Đăng, người nghe cô giải thích đã."
Hoàng thượng nói với nương của ta: "A Dung, chuyện này nhất định còn có ẩn tình khác, hay là trước hết cứ nghe Thái tử nói sao đã nhé?"
Nương của ta giận tím mặt, vỗ bàn một cái: "Hách Liên Đăng, nhi tử của ngươi làm hỏng hôn sự của con gái ta, còn có gì mà giải thích nữa?"
Hách Liên Ngọc trấn an: "Dung di, chuyện là thế này, cô nghe nói Tiểu Khê muội muội và Lục công tử tới ngắm hội đèn lồng, cô sợ Lục công tử bắt nạt nàng ấy nên mới luôn đi theo phía sau bọn họ giả làm cây đèn, tiểu thương, người chèo thuyền..."
Ta quát: "Ngươi còn giả làm cây đèn?"
Hách Liên Ngọc: "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô thấy Lục Minh Hi dám ăn chung cây kẹo hồ lô với Tiểu Khê muội muội, chuyện này là chuyện bình thường hay sao chứ?"
Lục Minh Hi hổ thẹn: "Điện hạ, chuyện này quả thật..."
Ta đẩy hắn ta ra: "Hách Liên Ngọc, lúc ngươi ăn dâu tây và dưa hấu thừa của ta, sao lại không hỏi chuyện đó có bình thường hay không hả?"
Lục Minh Hi: "Chuyện này không bình thường."
Hách Liên Ngọc: "Ai mượn ngươi lắm mồm! Phụ hoàng, Lục Minh Hi còn muốn nhân lúc Tiểu Khê muội muội chóng mặt mà sàm sỡ nàng ấy, tội đáng muôn chết!"
Lục Minh Hi: "Oan quá! Thần không có!"
Ta: "Oan quá! Nào đã sàm sỡ được tí nào đâu!"
Lục Minh Hi và Hách Liên Ngọc lập tức trợn mắt nhìn ta.
Ta vội ho khan một tiếng: "Hách Liên Ngọc, tối nào ngươi cũng đều ôm ta dỗ ta ngủ, sàm sỡ ta, vậy ngươi cũng đáng chết rồi đúng không?"
Lục Minh Hi trợn mắt lên nhìn Hách Liên Ngọc, khó tin hỏi: "Hai người? Hai người!"
"Ngươi tỉnh táo chút đi, cô chỉ là ôm thôi, không có làm gì hết."
Lục Minh Hi không tỉnh táo được, hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xuân đến động sóng xanh", rồi ngơ ngác bần thần mà rời đi.
Hoàng thượng và nương của ta tách bọn ta ra, chất vấn từng người.
"Sao con lại không có làm gì hết vậy, con có được hay không vậy hả?"
Sao ta lại không được chứ?
Ta được quá đi ấy chứ: “Tối đến ta lấy lý do buồn ngủ mà tựa lên ngực hắn, cảm nhận được hơi thở rõ ràng của hắn, khó khăn nói: "Bảo bảo, ngươi đúng là một con lợn con."
Bầu không khí mập mờ biến mất ngay lập tức.
Ta tức giận vỗ một cái lên ngực của hắn, hắn nói: "Yêu rồi."
Ta đạp một cước, hắn: "Chiều ngươi."
Ngay cả lúc nửa đêm vô tình thức dậy, ta cũng có thể thấy ngồi dưới trăng may y phục cho ta, nét mặt dịu dàng, nhìn thật là cảm… lạnh.“
Lúc này, ta nghe thấy Hách Liên Ngọc ở bên kia khảng khái nói: "Phụ hoàng, Tiểu Khê là muội muội của cô, sao cô có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú với muội ấy như thế được?"
Ta đoán có khi tới lúc ta chết, Hách Liên Ngọc cũng sẽ không thông suốt được.
Chương 13
Tối hôm đó, Hách Liên Ngọc vẫn dỗ ta ngủ như thường lệ.
Hắn cầm trên tay tác phẩm mới ra lò của Lục Minh Hi - [Lục Ba Truyền Chi Ca Ca thương nhẹ thôi], vẻ mặt nghiêm nghị.
Giọng nói trong trẻo của hắn càng đọc lại càng nghiêm túc, ta càng nghe lại càng thấy có gì đó không đúng.
Nội dung của quyển sách này, có phải là nghe hơi quen quen không nhỉ?
Nữ chủ Lục Ba là kế muội của nam chủ, Lục Ba trời sinh đã đáng yêu thơ ngây, nam chủ lại có rắp tâm bất chính đối với kế muội, dụ dỗ nàng ngủ chung giường, thậm chí còn hạ xuân dược vào trong trà của Lục Ba.
Hách Liên Ngọc còn chưa đọc hết đã tức giận ném quyển sách đi: "Ăn nói linh tinh! Tên khốn kiếp Lục Minh Hi này dám viết sách thêu dệt chúng ta!"
"Đúng đó, cái gì mà hạ thuốc chứ, làm sao có thể có chuyện như thế xảy ra được!"
Ta vỗ vỗ hắn an ủi, đưa cho hắn một chén trà để hắn bình tĩnh lại một chút.
Hách Liên Ngọc không nhìn đã uống liền một hớp, cầm quyển sách lên lần nữa: "Cô thật muốn xem xem hắn còn viết cái gì nữa!"
Dĩ nhiên là viết một vài thứ không thể xuất bản ra được rồi.
Tình tiết sinh động, từ ngữ nóng bỏng, vậy mà lại khiến Hách Liên Ngọc đọc đến mức vầng trán túa đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, hô hấp dồn dập.
Hắn nhíu mày, cởi cúc áo đầu tiên gần cổ nhất ra, hỏi ta: "Tiểu Khê, ngươi có cảm thấy có gì đó sai sai không?"
Đúng thật là sai sai, thuốc này cũng hiệu quả quá rồi!
Ta nhào tới tiếp tục cởi cúc áo cho hắn: "Ca, huynh nóng lắm hả? Nóng quá thì cởi ra đi! Nào, ta giúp huynh!"
Hách Liên Ngọc theo bản năng kìm tay ta lại: "Không được, vẫn còn chưa đọc xong..."
"Cái sách tào lao này có gì hay mà đọc chứ? Buông tay ra, ta cởi đai lưng giúp ngươi."
"Không được, Tiểu Khê... Sẽ hỏng mất..."
m thanh phản bác của Hách Liên Ngọc từ từ nhỏ xuống, còn ta thì ngược lại, cả kinh với lấy quyển sách tào lao kia: "Khoan đã, không phải trong sách viết như thế sao, mẹ kiếp ngươi thương nhẹ nhẹ thôi!"
Đang lúc mê mang, ta bỗng nhớ tới câu "Sẽ hỏng mất" mà Hách Liên Ngọc vừa nhắc tới, ngơ ngác hỏi hắn: "Ngươi mới vừa nói cái gì sẽ hỏng mất?"
Hách Liên Ngọc cúi đầu, nhìn ta say đắm: "Tình thương của nương, sẽ hỏng mất."
Bị điên hả!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, ta nghe thấy tiếng Lục Minh Hi nghe tin chạy tới, trách móc người kia ở trước mặt mọi người: "Thái tử điện hạ, sao ngài lại có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như thế với muội muội của mình chứ?"
Hách Liên Ngọc im lặng hồi lâu: "Kẻ có thể đứng trước mặt quả nhân mà hạch sách đều bị lôi ra ngoài chém rồi!"
Sau khi nghe tin, Hoàng thượng khấp khởi mừng thầm, lập tức ban hôn cho chúng ta.
Suốt một ngày hôm đó, ta vô cùng đắc ý, lập mưu mấy tháng trời để gạo nấu thành cơm, cuối cùng Hách Liên Ngọc cũng bị ta đoạt lấy rồi, ta cũng có thể ở trong cung, không phải xa cách với nương của ta nữa.
Ta xuất cung chia sẻ tin tốt này với Diệp Lâm Lang, kết quả vừa hồi cung thì phát hiện cẩu Hoàng thượng thoái vị, Hách Liên Ngọc đăng cơ, cẩu Hoàng thượng dắt nương của ta chạy tới Giang Nam chơi rồi.
Nhìn Hách Liên Ngọc mặc long bào tám túi đi về phía này, mắt ta tối sầm lại, giọng nói cũng run rẩy lạc cả đi: "Vậy rồi, tình thương của nương đó... Còn có thể quay trở lại được không?"
Hách Liên Ngọc nhíu mày: "Nàng nói xem?"
_Hết_