Chương 3 - Nương Của Ta Là Hoàng Thượng
Chương 07
Hách Liên Ngọc híp đôi mắt phượng nhìn một lượt hoa viên bừa bộn, rồi lại nhìn đám quý nữ mặt mày u ám cùng với vẻ mặt đầy oan ức của ta.
Bím tóc Hách Liên Ngọc thắt cho ta trước lúc ra ngoài cũng đã rối nùi, trên mặt ta còn dính bùn, khắp người dính đầy cánh hoa nát,... bấy nhiêu đó thối cũng đủ khiến người làm nương phải tăng xông.
Sắc mặt Hách Liên Ngọc lúc này trông còn đáng sợ hơn cả quỷ. Đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ tức giận của hắn, cũng đã hiểu lý do tại sao những quan lại kia đều sợ hắn như sợ cọp.
Hắn xụ mặt nhìn Diệp Lâm Lang, tức giận chất vấn: "Diệp tiểu thư, sáng nay Tiểu Khê nhà ta ra khỏi cửa vẫn còn khoẻ mạnh, tại sao bây giờ cả lại lấm lem bùn đất, cổ thì trầy xước? Nàng trông coi trẻ nhỏ như thế này hay sao?"
Ta sờ lên cổ mới phát hiện vừa nãy lúc đánh nhau, ta không cẩn thận liền bị hoa Tường Vi đâm xước một vệt.
Diệp Lâm Lang chột dạ, lúng túng giải thích: "Thái tử điện hạ, hậu hoa viên của Diệp gia ta tuần nào cũng có người chăm sóc, nhưng cũng không thể nào cắt hết sạch gai hoa đi được, bị gai hoa đâm trúng cũng là chuyện thường mà thôi."
Hách Liên Ngọc cau mày: "Vậy tại sao không đâm trúng người khác?"
Có thể là do bọn họ không lao trực diện vào trong đám hoa Tường Vi giống như ta rồi nhỉ?
Nếu như Hách Liên Ngọc bảo Lâm Miểu xoay người thì hắn có thể nhìn thấy mông nàng ta cũng đầy gai hoa.
Lâm Miểu không chịu thua, nói: "Điện hạ, ngài có nhất thiết phải lớn tiếng truy hỏi như thế không, ngài chưa từng bị gai hoa trong hậu hoa viên đâm trúng bao giờ hay sao?"
Hách Liên Ngọc càng thêm tức giận: "Không đâm trúng ngươi thì dĩ nhiên ngươi sẽ không đau lòng!"
Lâm Miểu đúng là không đau lòng, bởi vì nàng ta bị gai đâm vào mông, mông của nàng ta mới đau.
Diệp Lâm Lang muốn giải thích mấy câu, vừa mở miệng đã bị Hách Liên Ngọc cắt ngang.
"Diệp tiểu thư, những hoạt động như này về sau hài tử nhà ta sẽ không tham gia nữa, Tiểu Khê nhà ta trước đây cực kỳ hoạt bát, vậy mà bây giờ không thèm động đậy cũng không để ý gì tới người khác, nhìn kỹ lại hoá ra là đang khóc!"
Nghe được câu này, ta lập tức đứng im không dám di chuyển, cá cơm khô mới ăn được nửa con bị kẹt lại trong cổ họng khiến khó chịu đến ứa nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
"Là ngươi đang nhắm vào Tiểu Khê nhà chúng ta đúng không? Bởi vì lúc nhỏ nàng ấy không muốn chơi cùng với ngươi à? Hài tử nhà ta chỉ đi tham dự tiệc ngắm hoa thôi sao lại phải chịu ấm ức như vậy chứ? Chết tiệt, cô muốn lôi cả cửu tộc ngươi vào đây!"
Hách Liên Ngọc càng nói càng giận, ta bèn vội vàng kéo hắn: "Bỏ đi, bỏ đi điện hạ, ngươi làm như thế là hơi cực đoan rồi đấy."
Sau khi trở về, hắn vẫn rất bức xúc: "Ngày thường Diệp Lâm Lang trông có vẻ trưởng thành, không ngờ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, sao cô có thể để người như thế làm Thái tử phi được chứ? Sau này đừng chơi cùng với loại người như thế nữa!"
Tình mẫu tử bao la vô bờ bến này làm ta muốn nghẹt thở rồi.
Ta bảo ngươi làm nương của ta, chứ không bảo ngươi làm bà cố nội của ta.
Lúc mới đầu ta chỉ là muốn tìm một lý do để tiến cung sống với nương, nên cũng tiện tay giúp Hách Liên Ngọc thực hiện ý tưởng làm “nam nương” (mđàn ông làm mẹ). Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện Hách Liên Ngọc lại có thể vào vai thái quá tới mức như thế.
Nhưng điều ta không ngờ, hắn lại lệch lạc tới mức lúc lâm triều mà còn mang theo cả len để đan áo!
Chương 08
Người trong cung đều bị Hách Liên Ngọc hành hạ sắp điên cả rồi.
Ngoại trừ ta, người đứng đầu hưởng trọn hết chính là Hoàng đế.
Có ngày kia ông ấy phát hiện long bào của mình bị trộm mất, còn tưởng Thái tử muốn soán ngôi nên không dám làm ầm lên. Kết quả là sáng hôm sau, long bào lại được gửi trả lại trong trạng thái lành lặn, chỉ là phía trên có thêm tám cái túi nữa.
Hách Liên Ngọc kiêu hãnh nói, hắn đã cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, túi trái để chìa khoá quốc khố, túi phải để hổ phù và ngọc tỷ truyền quốc, túi bên trong tay áo thì có thể để một thanh đoản kiếm, cộng hưởng ăn ý, là tác phẩm của bậc thiên tài.
Hoàng đế suýt tức chết, bởi vì ông ta không thể không mặc long bào tám túi đó lên triều. Túi áo bên trên bỗng đứt chỉ, làm rơi ra một con cá diếc còn sống, nhảy tanh tách từ thềm ngọc xuống tận cửa cung Càn Thanh.
Hách Liên Ngọc nói tối qua lúc nấu ăn hắn không tìm thấy tạp dề nên đã mặc long bào, tiện tay nhét con cá vào trong túi rồi quên lấy ra. Bây giờ nhớ lại thì hắn còn quên hai con cá chạch ở túi bên phải nữa.
Hoàng thượng trợn tròn mắt, che ngực thở hồng hộc, móc tám cái túi cũng không móc ra được liều thuốc an thần.
Bá quan văn võ cả triều cũng không có tâm trạng lâm triều nữa, phải luống cuống tay chân bắt cá suốt cả buổi.
Hoàng thượng tức giận, giam Hách Liên Ngọc vào trong thư phòng kiểm điểm học lại tư cách làm Thái tử.
Không bao lâu sau thì lão thái phó cũng méo mặt, khóc lóc tới tố cáo Hoàng thượng: Thái tử phá hoại tôn ti trật tự, một lão già sống gần hết đời người như ông ta cũng chưa từng nhìn thấy một Thái tử nào điên loạn như thế.
Giờ học văn hoá thì Hách Liên Ngọc cầm tác phẩm tâm huyết của hắn ra, một quyển là [Nam đức], một quyển là [Nương đạo], sau đó truyền lại tư tưởng "Nam tử bất tài mới đúng là đức" cho đám đệ đệ.
Giờ học cưỡi ngựa bắn cung, hắn lại cướp đi kim chỉ của đám công chúa ở lớp bên cạnh, dạy cho đám đệ đệ thêu thùa, nấu ăn, rồi thắt bím cho ngựa.
Các hoàng tử hăng hái tới ngự thiện phòng rửa tay nấu canh, lúc bưng mấy món ăn lên bàn thì vài người bị đau bụng, làm cả Thái Y Viện náo loạn hết cả lên.
Lúc này thì công chúa bọn ta đang làm cái gì?
Bọn ta cưỡi trên lưng đám ngựa chiến được thắt bím kia, bị Hách Liên Ngọc điên cuồng cưỡi ngựa quất roi đuổi theo, ai chạy chậm thì sẽ phải chịu phạt một roi.
Tên điên Hách Liên Ngọc đó còn nhiệt tình hét lớn: "Phóng khoáng lên, nương hoang dại lắm! Chạy mau lên! Chạy vượt ra khỏi mọi định kiến giới hạn của đời người đi!"
Đúng là đồ điên, rõ ràng ta chỉ cảm thán với hắn một câu "Nương, đời người là một cánh đồng bao la bát ngát", lại bị Hách Liên Ngọc đuổi như bị ngựa hoang đuổi vậy.
Trên thao trường, đám công chúa cắm đầu thúc ngựa lao nhanh như trâu húc, mà dưới tán cây bên cạnh, đám hoàng tử lại cúi đầu xe chỉ luồn kim, an nhiên tự tại.
Thật thích câu nói kia của Hoàng thượng: "Ủa?"
Chương 09
Hoàng thượng quyết định tìm việc cho Hách Liên Ngọc làm, ông ấy cho truyền hắn tới trước mặt, thân mật nhẹ nhàng nói: "Ngọc nhi, Tiểu Khê cũng sắp tới tuổi xuất giá rồi, trẫm và Quý phi quyết định sẽ giao lại chuyện kén rể cho con, con sẽ không khiến trẫm thất vọng đúng không?"
Hách Liên Ngọc sửng sốt: "Dĩ nhiên rồi, phụ hoàng, người cứ chờ tin xấu của con đi!"
Hách Liên Ngọc rất đỗi nhiệt tình cắm đầu vào việc kén rể cho ta, cùng ngày hôm đó hắn đã tống hết toàn bộ các nhi tử độ tuổi 16 đến 30 vẫn chưa thành thân của các quan lại vào trong ngục.
Ngày đầu tiên, hắn thả một nhóm những người vẫn còn mẫu thân ra, sợ ta gả đi rồi sẽ bị bà bà bắt nạt.
Ngày thứ hai, hắn lại thả thêm một nhóm người đã viên phòng và có thê thiếp, lạnh lùng răn đe bọn họ: "Trinh tiết mới là của hồi môn tốt nhất của nam nhân!"
Sau đó là tướng mạo - Trên mũi có một nốt ruồi, sau khi thành thân sẽ dễ ngoại tình, loại!
Học thức - Thi tiến sĩ mà cũng phải thi đến ba lần, vô dụng, loại!
Phẩm hạnh - Quăng rác lung tung, không có đức độ, loại!
Gia cảnh - Trong nhà chỉ có hai gian nhà tranh cũ nát, gả đi sẽ phải chịu khổ, ta loại loại loại!
Cuối cùng, đến khi Hách Liên Ngọc đứng cô đơn một mình trong ngục mới bất giác nhận ra hắn đã thả hết sạch người rồi.
Hách Liên Ngọc không tự ngẫm xem có phải tiêu chuẩn của hắn quá cao hay không, hắn chỉ cảm thấy đám con cháu quan lại này kiêu căng quá mức, nên đã mở rộng phạm vi tìm kiếm tới nam tử trong dân gian.
Chẳng mấy chốc, đám nam nhân tự tự cho là mình đẹp mã ở khắp kinh thành ai nấy cũng đều lo lắng, ngay cả gã Vương Nhị mặt rỗ bán bánh ngọt ở đầu hẻm cũng lo rằng mình sẽ bị chọn.
Ngày đó, lúc ta tán gẫu với Diệp Lâm Lang trong quán trà thì bắt gặp Hách Liên Ngọc đang đi bắt nam nhân trẻ tuổi trong phố.
Hắn ngồi xuống đối diện với ta, vò đầu nói: "Nam nhân tốt trên đời này đều chết hết rồi chăng?"
Diệp Lâm Lang tỉnh bơ, nhắc nhở hắn: "Điện hạ, chẳng phải còn một người rất phù hợp đó hay sao?"
"Ở đâu?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Hách Liên Ngọc nghe xong bỗng sáng mắt lên.
Ta tưởng cuối cùng hắn cũng nghĩ ra rồi, lại không ngờ ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua ta, nhìn thẳng ra phía sau lưng ta.
"Là tân khoa trạng nguyên Lục Minh Hi à? Đúng vậy, đúng thật là hắn ta rất phù hợp, chọn hắn đi!"
Diệp Lâm Lang thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Thái tử điện hạ, hay là ngài thử suy nghĩ thêm chút nữa đi? Lục công tử không hợp đâu..."
"Sao lại không hợp? Cô thấy hắn vô cùng thích hợp, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Hách Liên Ngọc lập tức đứng lên tiến về phía Lục Minh Hi ở bên kia, Diệp Lâm Lang chụp ấy bờ vai của ta mà lay mạnh: "Ngươi mau nói ngươi với hắn không hợp nhau đi! Nếu không ta sẽ đánh ngươi đó!"
"Yên tâm, làm sao ta có thể cướp đi nam nhân trong lòng của tỷ muội được chứ..."
Ta còn chưa nói xong, không biết Hách Liên Ngọc đã nói gì với Lục Minh Hi mà người kia quay sang nở nụ cười dịu dàng với ta, gương mặt ấy làm lòng người xao xuyến.
"... Thực ra, cũng không phải là không hợp." Ta ngây dại nói.
Hách Liên Ngọc híp đôi mắt phượng nhìn một lượt hoa viên bừa bộn, rồi lại nhìn đám quý nữ mặt mày u ám cùng với vẻ mặt đầy oan ức của ta.
Bím tóc Hách Liên Ngọc thắt cho ta trước lúc ra ngoài cũng đã rối nùi, trên mặt ta còn dính bùn, khắp người dính đầy cánh hoa nát,... bấy nhiêu đó thối cũng đủ khiến người làm nương phải tăng xông.
Sắc mặt Hách Liên Ngọc lúc này trông còn đáng sợ hơn cả quỷ. Đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ tức giận của hắn, cũng đã hiểu lý do tại sao những quan lại kia đều sợ hắn như sợ cọp.
Hắn xụ mặt nhìn Diệp Lâm Lang, tức giận chất vấn: "Diệp tiểu thư, sáng nay Tiểu Khê nhà ta ra khỏi cửa vẫn còn khoẻ mạnh, tại sao bây giờ cả lại lấm lem bùn đất, cổ thì trầy xước? Nàng trông coi trẻ nhỏ như thế này hay sao?"
Ta sờ lên cổ mới phát hiện vừa nãy lúc đánh nhau, ta không cẩn thận liền bị hoa Tường Vi đâm xước một vệt.
Diệp Lâm Lang chột dạ, lúng túng giải thích: "Thái tử điện hạ, hậu hoa viên của Diệp gia ta tuần nào cũng có người chăm sóc, nhưng cũng không thể nào cắt hết sạch gai hoa đi được, bị gai hoa đâm trúng cũng là chuyện thường mà thôi."
Hách Liên Ngọc cau mày: "Vậy tại sao không đâm trúng người khác?"
Có thể là do bọn họ không lao trực diện vào trong đám hoa Tường Vi giống như ta rồi nhỉ?
Nếu như Hách Liên Ngọc bảo Lâm Miểu xoay người thì hắn có thể nhìn thấy mông nàng ta cũng đầy gai hoa.
Lâm Miểu không chịu thua, nói: "Điện hạ, ngài có nhất thiết phải lớn tiếng truy hỏi như thế không, ngài chưa từng bị gai hoa trong hậu hoa viên đâm trúng bao giờ hay sao?"
Hách Liên Ngọc càng thêm tức giận: "Không đâm trúng ngươi thì dĩ nhiên ngươi sẽ không đau lòng!"
Lâm Miểu đúng là không đau lòng, bởi vì nàng ta bị gai đâm vào mông, mông của nàng ta mới đau.
Diệp Lâm Lang muốn giải thích mấy câu, vừa mở miệng đã bị Hách Liên Ngọc cắt ngang.
"Diệp tiểu thư, những hoạt động như này về sau hài tử nhà ta sẽ không tham gia nữa, Tiểu Khê nhà ta trước đây cực kỳ hoạt bát, vậy mà bây giờ không thèm động đậy cũng không để ý gì tới người khác, nhìn kỹ lại hoá ra là đang khóc!"
Nghe được câu này, ta lập tức đứng im không dám di chuyển, cá cơm khô mới ăn được nửa con bị kẹt lại trong cổ họng khiến khó chịu đến ứa nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
"Là ngươi đang nhắm vào Tiểu Khê nhà chúng ta đúng không? Bởi vì lúc nhỏ nàng ấy không muốn chơi cùng với ngươi à? Hài tử nhà ta chỉ đi tham dự tiệc ngắm hoa thôi sao lại phải chịu ấm ức như vậy chứ? Chết tiệt, cô muốn lôi cả cửu tộc ngươi vào đây!"
Hách Liên Ngọc càng nói càng giận, ta bèn vội vàng kéo hắn: "Bỏ đi, bỏ đi điện hạ, ngươi làm như thế là hơi cực đoan rồi đấy."
Sau khi trở về, hắn vẫn rất bức xúc: "Ngày thường Diệp Lâm Lang trông có vẻ trưởng thành, không ngờ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, sao cô có thể để người như thế làm Thái tử phi được chứ? Sau này đừng chơi cùng với loại người như thế nữa!"
Tình mẫu tử bao la vô bờ bến này làm ta muốn nghẹt thở rồi.
Ta bảo ngươi làm nương của ta, chứ không bảo ngươi làm bà cố nội của ta.
Lúc mới đầu ta chỉ là muốn tìm một lý do để tiến cung sống với nương, nên cũng tiện tay giúp Hách Liên Ngọc thực hiện ý tưởng làm “nam nương” (mđàn ông làm mẹ). Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện Hách Liên Ngọc lại có thể vào vai thái quá tới mức như thế.
Nhưng điều ta không ngờ, hắn lại lệch lạc tới mức lúc lâm triều mà còn mang theo cả len để đan áo!
Chương 08
Người trong cung đều bị Hách Liên Ngọc hành hạ sắp điên cả rồi.
Ngoại trừ ta, người đứng đầu hưởng trọn hết chính là Hoàng đế.
Có ngày kia ông ấy phát hiện long bào của mình bị trộm mất, còn tưởng Thái tử muốn soán ngôi nên không dám làm ầm lên. Kết quả là sáng hôm sau, long bào lại được gửi trả lại trong trạng thái lành lặn, chỉ là phía trên có thêm tám cái túi nữa.
Hách Liên Ngọc kiêu hãnh nói, hắn đã cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, túi trái để chìa khoá quốc khố, túi phải để hổ phù và ngọc tỷ truyền quốc, túi bên trong tay áo thì có thể để một thanh đoản kiếm, cộng hưởng ăn ý, là tác phẩm của bậc thiên tài.
Hoàng đế suýt tức chết, bởi vì ông ta không thể không mặc long bào tám túi đó lên triều. Túi áo bên trên bỗng đứt chỉ, làm rơi ra một con cá diếc còn sống, nhảy tanh tách từ thềm ngọc xuống tận cửa cung Càn Thanh.
Hách Liên Ngọc nói tối qua lúc nấu ăn hắn không tìm thấy tạp dề nên đã mặc long bào, tiện tay nhét con cá vào trong túi rồi quên lấy ra. Bây giờ nhớ lại thì hắn còn quên hai con cá chạch ở túi bên phải nữa.
Hoàng thượng trợn tròn mắt, che ngực thở hồng hộc, móc tám cái túi cũng không móc ra được liều thuốc an thần.
Bá quan văn võ cả triều cũng không có tâm trạng lâm triều nữa, phải luống cuống tay chân bắt cá suốt cả buổi.
Hoàng thượng tức giận, giam Hách Liên Ngọc vào trong thư phòng kiểm điểm học lại tư cách làm Thái tử.
Không bao lâu sau thì lão thái phó cũng méo mặt, khóc lóc tới tố cáo Hoàng thượng: Thái tử phá hoại tôn ti trật tự, một lão già sống gần hết đời người như ông ta cũng chưa từng nhìn thấy một Thái tử nào điên loạn như thế.
Giờ học văn hoá thì Hách Liên Ngọc cầm tác phẩm tâm huyết của hắn ra, một quyển là [Nam đức], một quyển là [Nương đạo], sau đó truyền lại tư tưởng "Nam tử bất tài mới đúng là đức" cho đám đệ đệ.
Giờ học cưỡi ngựa bắn cung, hắn lại cướp đi kim chỉ của đám công chúa ở lớp bên cạnh, dạy cho đám đệ đệ thêu thùa, nấu ăn, rồi thắt bím cho ngựa.
Các hoàng tử hăng hái tới ngự thiện phòng rửa tay nấu canh, lúc bưng mấy món ăn lên bàn thì vài người bị đau bụng, làm cả Thái Y Viện náo loạn hết cả lên.
Lúc này thì công chúa bọn ta đang làm cái gì?
Bọn ta cưỡi trên lưng đám ngựa chiến được thắt bím kia, bị Hách Liên Ngọc điên cuồng cưỡi ngựa quất roi đuổi theo, ai chạy chậm thì sẽ phải chịu phạt một roi.
Tên điên Hách Liên Ngọc đó còn nhiệt tình hét lớn: "Phóng khoáng lên, nương hoang dại lắm! Chạy mau lên! Chạy vượt ra khỏi mọi định kiến giới hạn của đời người đi!"
Đúng là đồ điên, rõ ràng ta chỉ cảm thán với hắn một câu "Nương, đời người là một cánh đồng bao la bát ngát", lại bị Hách Liên Ngọc đuổi như bị ngựa hoang đuổi vậy.
Trên thao trường, đám công chúa cắm đầu thúc ngựa lao nhanh như trâu húc, mà dưới tán cây bên cạnh, đám hoàng tử lại cúi đầu xe chỉ luồn kim, an nhiên tự tại.
Thật thích câu nói kia của Hoàng thượng: "Ủa?"
Chương 09
Hoàng thượng quyết định tìm việc cho Hách Liên Ngọc làm, ông ấy cho truyền hắn tới trước mặt, thân mật nhẹ nhàng nói: "Ngọc nhi, Tiểu Khê cũng sắp tới tuổi xuất giá rồi, trẫm và Quý phi quyết định sẽ giao lại chuyện kén rể cho con, con sẽ không khiến trẫm thất vọng đúng không?"
Hách Liên Ngọc sửng sốt: "Dĩ nhiên rồi, phụ hoàng, người cứ chờ tin xấu của con đi!"
Hách Liên Ngọc rất đỗi nhiệt tình cắm đầu vào việc kén rể cho ta, cùng ngày hôm đó hắn đã tống hết toàn bộ các nhi tử độ tuổi 16 đến 30 vẫn chưa thành thân của các quan lại vào trong ngục.
Ngày đầu tiên, hắn thả một nhóm những người vẫn còn mẫu thân ra, sợ ta gả đi rồi sẽ bị bà bà bắt nạt.
Ngày thứ hai, hắn lại thả thêm một nhóm người đã viên phòng và có thê thiếp, lạnh lùng răn đe bọn họ: "Trinh tiết mới là của hồi môn tốt nhất của nam nhân!"
Sau đó là tướng mạo - Trên mũi có một nốt ruồi, sau khi thành thân sẽ dễ ngoại tình, loại!
Học thức - Thi tiến sĩ mà cũng phải thi đến ba lần, vô dụng, loại!
Phẩm hạnh - Quăng rác lung tung, không có đức độ, loại!
Gia cảnh - Trong nhà chỉ có hai gian nhà tranh cũ nát, gả đi sẽ phải chịu khổ, ta loại loại loại!
Cuối cùng, đến khi Hách Liên Ngọc đứng cô đơn một mình trong ngục mới bất giác nhận ra hắn đã thả hết sạch người rồi.
Hách Liên Ngọc không tự ngẫm xem có phải tiêu chuẩn của hắn quá cao hay không, hắn chỉ cảm thấy đám con cháu quan lại này kiêu căng quá mức, nên đã mở rộng phạm vi tìm kiếm tới nam tử trong dân gian.
Chẳng mấy chốc, đám nam nhân tự tự cho là mình đẹp mã ở khắp kinh thành ai nấy cũng đều lo lắng, ngay cả gã Vương Nhị mặt rỗ bán bánh ngọt ở đầu hẻm cũng lo rằng mình sẽ bị chọn.
Ngày đó, lúc ta tán gẫu với Diệp Lâm Lang trong quán trà thì bắt gặp Hách Liên Ngọc đang đi bắt nam nhân trẻ tuổi trong phố.
Hắn ngồi xuống đối diện với ta, vò đầu nói: "Nam nhân tốt trên đời này đều chết hết rồi chăng?"
Diệp Lâm Lang tỉnh bơ, nhắc nhở hắn: "Điện hạ, chẳng phải còn một người rất phù hợp đó hay sao?"
"Ở đâu?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Hách Liên Ngọc nghe xong bỗng sáng mắt lên.
Ta tưởng cuối cùng hắn cũng nghĩ ra rồi, lại không ngờ ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua ta, nhìn thẳng ra phía sau lưng ta.
"Là tân khoa trạng nguyên Lục Minh Hi à? Đúng vậy, đúng thật là hắn ta rất phù hợp, chọn hắn đi!"
Diệp Lâm Lang thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Thái tử điện hạ, hay là ngài thử suy nghĩ thêm chút nữa đi? Lục công tử không hợp đâu..."
"Sao lại không hợp? Cô thấy hắn vô cùng thích hợp, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!" Hách Liên Ngọc lập tức đứng lên tiến về phía Lục Minh Hi ở bên kia, Diệp Lâm Lang chụp ấy bờ vai của ta mà lay mạnh: "Ngươi mau nói ngươi với hắn không hợp nhau đi! Nếu không ta sẽ đánh ngươi đó!"
"Yên tâm, làm sao ta có thể cướp đi nam nhân trong lòng của tỷ muội được chứ..."
Ta còn chưa nói xong, không biết Hách Liên Ngọc đã nói gì với Lục Minh Hi mà người kia quay sang nở nụ cười dịu dàng với ta, gương mặt ấy làm lòng người xao xuyến.
"... Thực ra, cũng không phải là không hợp." Ta ngây dại nói.