Chương 4 - Sự Bất Công và Hy Vọng trong Cái Bóng Đen - Nửa Đời Khói Phủ

(Phần cuối)
Người phụ nữ vừa trải qua cơn đau nhém chết đi, chưa kịp tỉnh táo cũng bắt buộc lấy lại tinh thần để ý thức được những việc lạ đang diễn ra, khoảnh khắc thấy con mình đứt ruột đẻ ra, trái tim bà như chết lặng. Ông Thượng đỡ mẹ mình, liếc ngang thấy đứa trẻ, ông chớp mắt vài lần, sau đó rít lên trong phẫn nộ:

- Đẻ ra cái thứ quái quỷ gì vậy hả?

- Nó là con mình mà. - Bà nén cơn đau thắt ruột, ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn, nức nở thều thào những lời vô dụng. Sinh ra đứa con không lành lặn, đã đủ khiến tinh thần bà suy sụp nhưng vẫn gượng gạo để bảo vệ nó an toàn. Bà mới sanh, vốn trong thời gian ở cữ nhưng chẳng ai đoái hoài tới, mọi sinh hoạt đều tự bà làm lấy, cơm canh là thức ăn thừa nguội lạnh của gia đình chồng.

Vì cương quyết không chịu vứt bỏ đứa con, nên bà bị đuổi ra nhà kho ở tạm, chờ ngày cha mẹ ruột đến để phân xử.

Ông Thượng thỉnh thoảng say xỉn sẽ tới chỗ bà mắng nhiếc, kết tội bà hư hỏng:
- Con cháu nhà này không thể biến dị như vậy được, mày tằng tịu với thằng nào đẻ ra nó rồi bắt tao đổ vỏ.

Cái Lan giải thích trong nghẹn ngào:

- Từ ngày tôi gã vào nhà này, còn chưa bước ra khỏi cửa, thì đi đâu được. Ông mắng chửi tôi gì cũng nghe nhưng đừng đổ tội tôi lăng loàn. - Phận phụ nữ từ xưa đã thấp hèn, cái Lan hiểu rất rõ những khuôn khổ mà xã hội đặt ra nên luôn thuận theo. Tới độ từ khi lấy chồng thật tình bà còn không biết cây cỏ bên ngoài ra sao, hiện tại bị chồng mình đổ tội, bà vô cùng uất ức nhưng chẳng làm gì được.

Mẹ chồng không muốn nhiều lời, đanh đá kết luận:
- Tao chẳng quan tâm con ai nhưng không thể để nó sống được, biết lớn lên trở thành đám quỷ ma gì. Giết nó đi, tao đi coi thầy, thầy bói nói nó cản tài cản lọc, còn có thể khiến người xung quanh chết yểu.
Nghe tới điều này, bà run bần bật, ôm chặt đứa con nhỏ trong lòng như sợ người khác cướp đi:

- Không đâu mà mẹ. - Dù nó hình hài không trọn vẹn nhưng vẫn là đứa trẻ bà mang nặng đẻ đau, còn một hơi thở cũng phải níu lấy sự sống của nó.

Mẹ chồng không đoái hoài tới lời thống thiết kia, liếc ngang chỗ cửa, nói với đôi vợ chồng vừa tới:

- Tôi trả nó cho anh chị, coi mà liệu rước con mình về. Ở đây không chứa chấp thứ đàn bà như nó.
Gặp cha mẹ ruột, bao nhiêu hy vọng của Lan thắp lên, hy vọng họ có thể đưa bà trốn thoát khỏi đây nhưng cha… không nhìn đến đứa con gái khổ sở lần nào, dứt khoát:

- Con gái gả như bát nước đổ đi, giải quyết thế nào thì chị sui định liệu nhưng nhất quyết tôi không cho nó vào nhà mình. Còn mày coi phải phép với nhà chồng, đừng có bỏ nhà đi, mất mặt cả họ. - Ông nói với sự gượng gạo, tựa như phải cố để thốt ra những lời trái với lòng.

Mẹ ruột của cái Lan khóc quặn lên:

- Ông à… - Bà rướn cổ để ngắm nhìn con gái xanh xao ôm chầm đứa trẻ “kì lạ”, nghẹn ngào gọi chồng chuẩn bị xin ông bình tĩnh nhưng chưa kịp nói, ông đã ngăn lại bằng sự quả quyết:

- Rước nó về thì sống sao nổi với thiên hạ.

Nghe câu này, cái Lan cảm nhận được nỗi đau khổ của cha mẹ ruột nên cắn răng chịu đựng. Bởi ở ngôi làng của họ, người không quá đông đông nhưng khi một gia đình có chuyện, tiếng bàn tán dè bỉu lại vô cùng huyên náo. Cha cô từ xưa trọng sĩ diện, luôn sống vì miệng lưỡi người khác nên lần này cô thật sự bị trả về, ông chỉ còn cách bỏ làng mà đi hoặc tìm cái chết. Cái Lan mỉm cười trong ngậm ngùi:

- Con không về đâu.

Bao mơ mộng vừa nhen nhóm rằng được về nhà cha mẹ đẻ bị dập tắt hoàn toàn, cái Lan cố chấp ở lại nhà chồng chịu sự ghẻ lạnh, chì chiết và cuối cùng, họ xây nên vách tường, giam hãm hai mẹ con họ bên trong. Ngày cô bị đẩy vào căn phòng mới của nhà kho cũng là lúc họ tổ chức đám tang rình rang cho cô với lý do sau sinh mất máu quá nhiều mà chết.

Lúc đầu, cái Lan còn được bố thí cho cơm nước nhưng lâu dần nó biến mất hẳn mà chỉ còn chịu cảnh luân phiên chịu đánh đập và những lời chửi rủa vô cớ. Thỉnh thoảng, một ai đó trong nhà nhớ tới, vứt vào khe cửa một ít thức ăn thừa như ban phát một sự sống vào những kẻ vốn không nên sống.
Nhưng lượng đồ ăn ít ỏi đó không thấm vào đâu, nó vẫn khiến bụng dạ mẹ con họ cồn cào. Bà có thể cắn răng cam chịu nhưng đứa trẻ thì không, nó bập bẹ rên rỉ:

- Đói, đói.
Cái Lan nén nỗi bẽ bàng dỗ dành:

- Bú sữa bú sữa, con ngoan bú sữa sẽ không đói…
Bà nhén đầu ti khô cạn vào miệng con mình để ngăn tiếng khóc chuẩn bị vẳng lên vì nghe bước chân tới gần nhưng sự phòng bị của bà vẫn vô nghĩa khi cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, một luồng sáng hắt vào, giọng bà Chánh tức giận nhưng không quát gầm lên mà được nén xuống nhỏ nhất vì sợ người khác nghe thấy:

- Mẹ con mày muốn sống thì câm miệng lại cho tao. Đã ăn nhờ ở tạm còn không biết điều. Tao mà nghe một tiếng nào thì tao cho chết. - Bà Chánh chì chiết với âm giọng nặng nề và đôi mắt hung hăng khiến cái Lan rùng mình.

- Xin lỗi, xin lỗi, con không để nó khóc đâu. - Cái Lan hèn mọn cầu xin một người chưa từng để tâm tới lời lẽ thống thiết đó.

Bà Chánh đứng đấy đay nghiến thêm vài câu rồi mới ra ngoài, đóng cánh cửa một cách thô thiển tạo nên tiếng ồn chát chúa khiến đứa trẻ giật mình, giãy giụa khóc lóc, cái Lan cuống quýt lấy tay che miệng nó, vừa nín thở để xem bà có trở lại. Một giây phút đó, căn phòng ngột ngạt đắm chìm trong sự bất an.
Đứa trẻ tật nguyền đáng thương bị ruồng bỏ, lớn lên trong đói khát và ở một không gian thiếu ánh sáng nên cơ thể yếu ớt, thần trí không minh mẫn. Hơn hết bị hành hạ từ vợ mới của ông Thượng, cả ông và sau này là đứa con trai của họ… Điển hình như vừa rồi, thằng nhóc ấy cố tình đẩy cửa, ném đá vào mẹ con họ, bà Lan ôm con mình trong lòng để che chắn, nhưng xui rủi thế nào tay nó chạm vào góc cửa, lại hét toáng lên chạy đi. Sau đấy, ông Thượng tới để mắng chửi nhưng thực tế bà Lan chẳng làm gì con trai quý tử của ông. Trước sự chỉ trích đó, bà câm lặng bởi có những sự thật, bất cứ ai cũng có đủ tỉnh táo để nhìn ra, vấn đề họ sẽ chọn cho mình trở thành người sáng suốt hay mù quáng.

Một thoáng hồi tưởng, bà trở về thực tại, ôm đứa con đang nấc nghẹn để vỗ về, nước mắt chưa bao giờ dứt đi với mẹ con họ. Nó đã hơn mười lăm tuổi nhưng chỉ nói được đúng vài từ “đừng đánh, đau, đói”.

Cùng một thời điểm bà Lan cùng con gái chịu đói khát, đau đớn, căn nhà lớn cách họ không xa, thằng Qúy ngồi trên chiếc bàn ăn sang trọng, đầy đủ thịt cá, được bà Thượng và bà Chánh hết lời ngon ngọt dụ dỗ:

- Ăn đi con, ăn mới nhanh hết đau. - Bà Chánh xé cái đùi gà to đặt vào chén thằng cháu trai.

Thằng Qúy cắn cái đùi gà nhưng lập tức nhả ra, mặt mày nhăn nhó, rất nhanh ném thẳng vào con chó, cau có:

- Lạc.

Trước hành động hỗn xược đó, những người có mặt vẫn thản nhiên, duy chỉ thể hiện sự lo lắng, đặc biệt bà Chánh dịu dàng dỗ dành:

- Để nội kêu người thêm nước mắm. - Bà khệ nệ bưng dĩa gà đưa cho người làm, bảo họ thêm gia vị cho đúng ý cháu trai.

Mẹ con bà Lan không biết cuộc sống hạnh phúc ở đấy, bởi đời của bà đã tách biệt với xã hội từ lâu.
Bà Lan ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vài hạt sáng cố chấp len lỏi trên vách qua ô vuông cũng biến mất, căn phòng nồng nặc mùi ôi thối, nhuộm sắc đen tuyền quen thuộc, một thế giới hoàn toàn tịch mịch, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười đùa khúc khích bên ngoài mang lại cho bà những mờn tượng mơ hồ về một sự sống đẹp đẽ nhưng rất nhanh biến mất hẳn vì cơn run rẩy của đứa trẻ trong tay mình…