Chương 3 - Đường Vào Hư Vô - Nửa Đời Khói Phủ
(Phần 3)
Ông Thượng lấy chìa khoá để mở cửa một căn phòng nhỏ được xây kín mít với bốn vách tường, khi nhìn kĩ mới thấy được trên nóc có lỗ trống bằng hai gang tay để không khí lọt vào. Thời điểm ông đẩy cánh cửa, một bóng dáng gầy gò sà đến chân ông, yếu ớt cầu xin:
- Lạy ông, lạy ông, tha cho mẹ con tôi đi. Thả tôi đi. Xin ông mà.
Ông không nhân nhượng đạp bà, nghiến răng bật ra lời đay nghiến:
- Bà ngoan ngoãn ở đó đi, đừng có suốt ngày gây chuyện, còn tập cho con quỷ ma đó cái tánh nết y chang bà.
Bấy giờ trong góc tối, tiếng nỉ non vang vọng:
- Đừng, đừng đánh.
Căn phòng u tối nhưng cố gắng nhìn kĩ, có thể thấy được một vóc dáng nhỏ bé, xương trồi lên sau lớp áo rách rưới, nó đang ngồi co ro, tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền, đôi chân liên tục đẩy xuống mặt đất như cố giúp mình lùi ra xa nhưng tiếc thay, tận cùng đã là vách tường, không thể nào giúp ý muốn của nó thành hiện thực.
Người đàn bà vừa bị đá ngã lăn ra đất, lồm cồm ngồi dậy, giọng hoảng loạn:
- Không đánh, không được đánh con tôi. Con tôi, con tôi không phải quỷ. - Bà hoàn toàn không ý thức được những lời cầu xin của mình rất đỗi vô nghĩa, có chăng nó thúc đẩy cơn bức bối của đối phương lên đỉnh điểm.
Ông Thượng ném nửa bánh mì xuống sàn bẩn thỉu, nắm tóc bà ghì mạnh để mặt bà đè lên phần bánh, ông thốt ra âm thanh nặng nề do hai hàm răng vẫn dính chặt với nhau.
- Ăn đi rồi ngậm miệng lại cho tao. - Giọng của ông chẳng khác con thú dữ đang gầm gừ thị oai với những kẻ ngoại tộc xâm phạm lãnh thổ.
Bà mặc kệ bản thân đang bị dùng vũ lực, vui sướng như một đứa trẻ:
- Có đồ ăn, có đồ ăn rồi. Con không đói, con của mẹ không đói. - Bà với tay ôm lấy phần bánh, nâng niu nó như thức quà quý giá mà chẳng hề để tâm nó đã bị vứt đi, bây giờ còn bám thêm rất nhiều bụi bẩn.
Ông tán mạnh vào đầu bà, sau đó bước tới chỗ đứa trẻ, nắm cổ nó, dễ dàng nâng lên cao, lớn tiếng đe doạ:
- Còn con nhỏ này, mày không bỏ tính hung hăng thì đừng trách tao. - Lời vừa dứt, ông ném mạnh nó xuống sàn nhà mà chẳng mang theo chút lòng thương xót cho giọt máu của mình.
Nó nằm co quắp ngay tại vị trí mình va chạm với mặt sàn, ai cũng hiểu nó rất đau nhưng nó ngoan ngoãn không khóc, càng không dám giãy giụa, cũng chẳng thét gào. Chính mẹ nó cũng thật sự không đoán được là do nó thật ngoan và hiểu chuyện hay sức lực đang trên đà cạn dần nên không đủ khả năng hành động theo bản năng. Mãi một lúc, nó mới mở miệng nhưng chỉ thỏ thẻ tiếng rất bé:
- Đau, đau.
Do không gian chật hẹp và yên tĩnh nên ông Thượng nghe rất rõ âm thanh như muỗi kêu đó làm ngọn lửa giận trong người ông dâng cao hơn:
- Mày làm đau người khác thì được. Tao nhắc lại, sau này còn đụng tới con trai tao thì đừng nói sao tao ác. - Ông hậm hực nhắc lại lời mình.
Người phụ nữ không đứng lên nổi, bò tới chỗ con mình, xốc nó vào lòng, tay theo thói quen phủi bụi trên người mà quên mất, không có bất cứ thứ gì trong đây sạch sẽ:
- Đừng đánh con, xin ông mà. - Bà vừa cầu xin vừa vuốt ve để xoa dịu cơn đau của đứa trẻ bạc phước.
Trong sự thống thiết của bà, bước chân của ông xa dần, tiếng ken két của cánh cửa dõng dạc song hành cùng tiếng ổ khóa như chính thức khép lại ánh sáng bên ngoài, bóng đêm lại tiếp tục bao trùm. Chỉ có ô vuông ở vách tường gần trần nhà còn mang màu ngả vàng.
Lúc bóng tối tràn ngập, căn phòng trở về dáng vẻ thân thuộc, nhịp tim nhảy loạn của đứa trẻ mới dần ổn định, gương mặt đang úp vào bụng bà để trốn tránh, bấy giờ nó mới rời bà, ngó nghiêng nhìn phía cửa, khi không còn thấy ánh sáng, nó khẽ thở hắt ra, cơ thể cứng ngắt theo đó thả lỏng, thấp thoáng hằn lên tia thoải mái.
Bà phủi phủi ổ bánh, xé nó đút vào miệng con mình:
- Ăn đi con, ăn sẽ không đau nữa. - Bà nói trong dòng lệ đã ướt đẫm gương mặt hốc hác, má bầu bĩnh ngày nào đã hõm sâu vào, lộ ra hai khối xương thô kệch.
Đứa trẻ ngây dại giật thứ trên tay bà ra sức ngấu nghiến. Người phụ nữ bấy giờ không còn dáng vẻ điên rồ mà ngược lại, sự thâm trầm, tĩnh lặng của kẻ chịu quá nhiều khắc khổ.
Bà không hoàn toàn tỉnh táo hay thật sự điên rồ, sự điên - tỉnh cứ đan xen với nhau nhưng mỗi khi bà minh mẫn, cái quá khứ khủng khiếp ngày xưa chợt hiện về.
Ngày trước, bà vốn là người làng khác với vẻ ngoài xinh đẹp, được mai mối gã đến cho ông Thượng - giàu nhất làng - nên ba mẹ luôn hãnh diện nhưng ngày vào gia đình, bà mới phát hiện, sự xa hoa đó chỉ được vẽ nên để bạo biện cho cái rách rưới bên trong. Mặc dù biết thế, bà vẫn không để tâm, một lòng một dạ chăm sóc cho gia đình chồng, không lời oán thán nhưng mẹ chồng chưa từng vui vẻ, ngược lại luôn trong trạng thái bất mãn, ngay cả việc lau chùi cũng khiến bà Chánh quát mắng:
- Mày lao không được thì để tao. Có cái ván gỗ cũng làm không xong.
Trước cơn giận của má chồng, cái Lan run rẩy:
- Dạ, con chùi lại, má đừng giận. - Mỗi lần lau chùi bất cứ thứ gì trong nhà, bà phải làm tới lần thứ ba mới tạm khiến mẹ chồng hài lòng.
Còn việc nấu cơm, dường như chưa từng làm bà Chánh vừa miệng:
- Cơm này cho chó nó còn không ăn.
Một lời này như nhát dao chí mạng vào đứa con dâu mới vào cửa nên cái Lan chỉ khúm núm, giọng nhanh chóng sụt sùi:
- Xin lỗi má, hôm nay con quên để ý. - Khóe mắt của bà đỏ hoe, từng thớ thịt run lên chẳng biết được do sợ hãi hay tủi thân nhưng hiện tại Lan biết trong thâm tâm vẫn nuôi tí hy vọng vào chồng mình. Để rồi cuối cùng, ông Thượng buông đũa, giọng cọc lóc:
- Có nấu cơm cũng không nên thân.
Cái Lan như chết nghẹn đi trong ngao ngán cho phận đời bạc bẽo. Có lẽ do xuất thân thấp hèn nên nhà chồng ghét bỏ. Chính bà Chánh cũng nói nếu không có gương mặt đẹp cùng nghe đồn giỏi giang, còn lâu bà ta mới cưới cái Lan vào nhà. Thêm việc họ cưới được hơn sáu tháng nhưng bụng Lan vẫn phẳng lì, đây mới chính thức là ngòi nổ để những lời đanh đá thốt ra một cách mãnh liệt hơn.
Mãi đến một năm sau, Lan mới mang thai bằng tất cả sự trông chờ của hai bên gia đình rằng cô sẽ sinh ra đứa con trai đích tôn nhưng cuối cùng lại đẻ con gái… oái oăm hơn trên mặt nó còn có vết bớt đen che nửa gương mặt, không có một bên tai, môi trên có đường chẻ dọc tới tận mũi, lưng bụng lởm chởm những đốm nâu xấu xí. Bà đỡ không bình tĩnh được hét lớn khi thấy ngoại hình quái dị kia, mẹ chồng cũng tức tốc vào xem xét. Bà Chánh nổi danh mạnh mẽ, tức khắc cũng giật bắn người, ngất xỉu cạnh giường.
Ông Thượng lấy chìa khoá để mở cửa một căn phòng nhỏ được xây kín mít với bốn vách tường, khi nhìn kĩ mới thấy được trên nóc có lỗ trống bằng hai gang tay để không khí lọt vào. Thời điểm ông đẩy cánh cửa, một bóng dáng gầy gò sà đến chân ông, yếu ớt cầu xin:
- Lạy ông, lạy ông, tha cho mẹ con tôi đi. Thả tôi đi. Xin ông mà.
Ông không nhân nhượng đạp bà, nghiến răng bật ra lời đay nghiến:
- Bà ngoan ngoãn ở đó đi, đừng có suốt ngày gây chuyện, còn tập cho con quỷ ma đó cái tánh nết y chang bà.
Bấy giờ trong góc tối, tiếng nỉ non vang vọng:
- Đừng, đừng đánh.
Căn phòng u tối nhưng cố gắng nhìn kĩ, có thể thấy được một vóc dáng nhỏ bé, xương trồi lên sau lớp áo rách rưới, nó đang ngồi co ro, tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền, đôi chân liên tục đẩy xuống mặt đất như cố giúp mình lùi ra xa nhưng tiếc thay, tận cùng đã là vách tường, không thể nào giúp ý muốn của nó thành hiện thực.
Người đàn bà vừa bị đá ngã lăn ra đất, lồm cồm ngồi dậy, giọng hoảng loạn:
- Không đánh, không được đánh con tôi. Con tôi, con tôi không phải quỷ. - Bà hoàn toàn không ý thức được những lời cầu xin của mình rất đỗi vô nghĩa, có chăng nó thúc đẩy cơn bức bối của đối phương lên đỉnh điểm.
Ông Thượng ném nửa bánh mì xuống sàn bẩn thỉu, nắm tóc bà ghì mạnh để mặt bà đè lên phần bánh, ông thốt ra âm thanh nặng nề do hai hàm răng vẫn dính chặt với nhau.
- Ăn đi rồi ngậm miệng lại cho tao. - Giọng của ông chẳng khác con thú dữ đang gầm gừ thị oai với những kẻ ngoại tộc xâm phạm lãnh thổ.
Bà mặc kệ bản thân đang bị dùng vũ lực, vui sướng như một đứa trẻ:
- Có đồ ăn, có đồ ăn rồi. Con không đói, con của mẹ không đói. - Bà với tay ôm lấy phần bánh, nâng niu nó như thức quà quý giá mà chẳng hề để tâm nó đã bị vứt đi, bây giờ còn bám thêm rất nhiều bụi bẩn.
Ông tán mạnh vào đầu bà, sau đó bước tới chỗ đứa trẻ, nắm cổ nó, dễ dàng nâng lên cao, lớn tiếng đe doạ:
- Còn con nhỏ này, mày không bỏ tính hung hăng thì đừng trách tao. - Lời vừa dứt, ông ném mạnh nó xuống sàn nhà mà chẳng mang theo chút lòng thương xót cho giọt máu của mình.
Nó nằm co quắp ngay tại vị trí mình va chạm với mặt sàn, ai cũng hiểu nó rất đau nhưng nó ngoan ngoãn không khóc, càng không dám giãy giụa, cũng chẳng thét gào. Chính mẹ nó cũng thật sự không đoán được là do nó thật ngoan và hiểu chuyện hay sức lực đang trên đà cạn dần nên không đủ khả năng hành động theo bản năng. Mãi một lúc, nó mới mở miệng nhưng chỉ thỏ thẻ tiếng rất bé:
- Đau, đau.
Do không gian chật hẹp và yên tĩnh nên ông Thượng nghe rất rõ âm thanh như muỗi kêu đó làm ngọn lửa giận trong người ông dâng cao hơn:
- Mày làm đau người khác thì được. Tao nhắc lại, sau này còn đụng tới con trai tao thì đừng nói sao tao ác. - Ông hậm hực nhắc lại lời mình.
Người phụ nữ không đứng lên nổi, bò tới chỗ con mình, xốc nó vào lòng, tay theo thói quen phủi bụi trên người mà quên mất, không có bất cứ thứ gì trong đây sạch sẽ:
- Đừng đánh con, xin ông mà. - Bà vừa cầu xin vừa vuốt ve để xoa dịu cơn đau của đứa trẻ bạc phước.
Trong sự thống thiết của bà, bước chân của ông xa dần, tiếng ken két của cánh cửa dõng dạc song hành cùng tiếng ổ khóa như chính thức khép lại ánh sáng bên ngoài, bóng đêm lại tiếp tục bao trùm. Chỉ có ô vuông ở vách tường gần trần nhà còn mang màu ngả vàng.
Lúc bóng tối tràn ngập, căn phòng trở về dáng vẻ thân thuộc, nhịp tim nhảy loạn của đứa trẻ mới dần ổn định, gương mặt đang úp vào bụng bà để trốn tránh, bấy giờ nó mới rời bà, ngó nghiêng nhìn phía cửa, khi không còn thấy ánh sáng, nó khẽ thở hắt ra, cơ thể cứng ngắt theo đó thả lỏng, thấp thoáng hằn lên tia thoải mái.
Bà phủi phủi ổ bánh, xé nó đút vào miệng con mình:
- Ăn đi con, ăn sẽ không đau nữa. - Bà nói trong dòng lệ đã ướt đẫm gương mặt hốc hác, má bầu bĩnh ngày nào đã hõm sâu vào, lộ ra hai khối xương thô kệch.
Đứa trẻ ngây dại giật thứ trên tay bà ra sức ngấu nghiến. Người phụ nữ bấy giờ không còn dáng vẻ điên rồ mà ngược lại, sự thâm trầm, tĩnh lặng của kẻ chịu quá nhiều khắc khổ.
Bà không hoàn toàn tỉnh táo hay thật sự điên rồ, sự điên - tỉnh cứ đan xen với nhau nhưng mỗi khi bà minh mẫn, cái quá khứ khủng khiếp ngày xưa chợt hiện về.
Ngày trước, bà vốn là người làng khác với vẻ ngoài xinh đẹp, được mai mối gã đến cho ông Thượng - giàu nhất làng - nên ba mẹ luôn hãnh diện nhưng ngày vào gia đình, bà mới phát hiện, sự xa hoa đó chỉ được vẽ nên để bạo biện cho cái rách rưới bên trong. Mặc dù biết thế, bà vẫn không để tâm, một lòng một dạ chăm sóc cho gia đình chồng, không lời oán thán nhưng mẹ chồng chưa từng vui vẻ, ngược lại luôn trong trạng thái bất mãn, ngay cả việc lau chùi cũng khiến bà Chánh quát mắng:
- Mày lao không được thì để tao. Có cái ván gỗ cũng làm không xong.
Trước cơn giận của má chồng, cái Lan run rẩy:
- Dạ, con chùi lại, má đừng giận. - Mỗi lần lau chùi bất cứ thứ gì trong nhà, bà phải làm tới lần thứ ba mới tạm khiến mẹ chồng hài lòng.
Còn việc nấu cơm, dường như chưa từng làm bà Chánh vừa miệng:
- Cơm này cho chó nó còn không ăn.
Một lời này như nhát dao chí mạng vào đứa con dâu mới vào cửa nên cái Lan chỉ khúm núm, giọng nhanh chóng sụt sùi:
- Xin lỗi má, hôm nay con quên để ý. - Khóe mắt của bà đỏ hoe, từng thớ thịt run lên chẳng biết được do sợ hãi hay tủi thân nhưng hiện tại Lan biết trong thâm tâm vẫn nuôi tí hy vọng vào chồng mình. Để rồi cuối cùng, ông Thượng buông đũa, giọng cọc lóc:
- Có nấu cơm cũng không nên thân.
Cái Lan như chết nghẹn đi trong ngao ngán cho phận đời bạc bẽo. Có lẽ do xuất thân thấp hèn nên nhà chồng ghét bỏ. Chính bà Chánh cũng nói nếu không có gương mặt đẹp cùng nghe đồn giỏi giang, còn lâu bà ta mới cưới cái Lan vào nhà. Thêm việc họ cưới được hơn sáu tháng nhưng bụng Lan vẫn phẳng lì, đây mới chính thức là ngòi nổ để những lời đanh đá thốt ra một cách mãnh liệt hơn.
Mãi đến một năm sau, Lan mới mang thai bằng tất cả sự trông chờ của hai bên gia đình rằng cô sẽ sinh ra đứa con trai đích tôn nhưng cuối cùng lại đẻ con gái… oái oăm hơn trên mặt nó còn có vết bớt đen che nửa gương mặt, không có một bên tai, môi trên có đường chẻ dọc tới tận mũi, lưng bụng lởm chởm những đốm nâu xấu xí. Bà đỡ không bình tĩnh được hét lớn khi thấy ngoại hình quái dị kia, mẹ chồng cũng tức tốc vào xem xét. Bà Chánh nổi danh mạnh mẽ, tức khắc cũng giật bắn người, ngất xỉu cạnh giường.