Chương 3 - Nữ Thần Flop VS Nam Thần Esport

8.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, Chu Tồn đã vào trận rồi.

Thao tác của cậu tuyệt đẹp, bay bổng khắp rừng.

Mặc dù tôi nhìn chẳng hiểu gì nhưng trong lòng vẫn “Á đù” liên tục.

Chỉ chốc lát sau, tầm mắt của tôi lại vô thức chuyển từ màn hình máy tính sang ngón tay cậu trên bàn phím.

Người đẹp, ngay cả gõ bàn phím cũng khiến người ta phải chú ý.

Những ngón tay của chàng trai trẻ thon dài và sạch sẽ, gân guốc rõ ràng.

Chỉ hơi gầy, hơi nhợt nhạt thôi.

Tôi hơi cận thị nên không nhịn được mà lại gần để ngắm nghía lại.

Đột nhiên, trên đầu tôi vang lên giọng nói của Chu Tồn lành lạnh, giống như Coca ướp lạnh trong mùa hè, mang theo tiếng cười nhẹ.

“Trên tay của tôi có gì hả Diệp Nhiên?”

!!!

Tôi khựng lại, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Bà nậu ơi, sao tôi lại nhìn chòng chọc người ta như biến thái cơ chứ.

“À thì, tôi…”

Tôi hoảng hốt ngước lên định giải thích, nhưng do vấn đề tư thế nên môi tôi đã sượt qua mặt Chu Tồn.

Toàn bộ tiếng xì xào bàn tán sau lưng chợt im bặt.

Những ngón tay của Chu Tồn gõ lách cách trên bàn phím dừng lại.

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Khi khuôn mặt bắt đầu nóng lên, tôi lập tức dùng chiến thuật ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách.

“Hôm nay… hôm nay chơi đến đây được rồi, tôi đi trước đây.”

Tôi nói xong, vừa lăn vừa bò về nhà như thể phía sau có chó đuổi, cũng không dám nhìn sắc mặt Chu Tồn.

 

9.

Vì chuyện này mà tôi đã trốn trong nhà không ra ngoài mấy ngày liền.

Tôi sợ bắt gặp Chu Tồn nhà bên cầm phóng lợn sang “tương tác” mình chứ bộ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng quý giá của chàng trai trẻ tuổi kia đã bị người phụ nữ quái đản vô liêm sỉ này hôn.

Tội lỗi quá…

Nhưng cũng không biết cậu em Chu Tồn này có chuyện gì.

Rõ ràng cậu mới là người bị đùa giỡn lưu manh nhưng lại có thể bình tĩnh đi follow Weibo tôi.

Chu Tồn vốn là nhân vật tiêu điểm nhất của eSports, vừa có hoạt động là đã bế tôi lên hot search luôn và ngay.

Scandal tình ái rầm rộ.

Tôi nhìn mình bị fan eSport điên cuồng bới móc đủ loại đề tài mà cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Tôi nói thật đấy, đâu cần thiết cắt clip tôi tay không xé xác ma đâu!

Càng không cần phải đồn thổi tôi yêu Chu Tồn bằng cả tính mạng đâu!

Người đại diện cảm thấy bối rối trước độ hot đột ngột của tôi.

“Em quen biết nhân vật lớn như thế này trong giới eSport từ bao giờ vậy?”

Tôi yếu ớt trả lời: “Trụ sở của bọn họ ở cạnh nhà em, dân gian người ta thường gọi là hàng xóm đấy anh ạ.”

Người đại diện vui vẻ: “Thế thì còn gì bằng, đang lúc em muốn livestream thì nhân vật eSport nổi tiếng lại tình cờ quen em, giao lưu nhiều vào nhá.”

“Ừ đấy, em mau quay về chỗ hàng xóm đi.”

“Nếu không tí nữa fan eSport lại spam sao tuyến 18 như em vẫn chưa quay lại, em đúng là điển hình của nghiện còn ngại.”

Tôi: …

Tôi ủ rũ cúi đầu quay về.

Không đầy hai phút sau, Chu Tồn, người vẫn luôn im ắng hai ngày qua đột nhiên nhắn WeChat cho tôi.

[Chu Tồn: ?]

Tôi nhìn kiểu gì đi nữa cũng cảm thấy dấu hỏi chấm này ẩn chứa sát khí, thật lâu sau mới cẩn thận phản hồi cậu ấy.

[Tôi: Sao thế?]

[Chu Tồn: Diệp Nhiên, em hôn anh.]

Nạn nhân đang lên án tôi đấy à?

Trong phút chốc, tôi không biết nên trả lời kiểu gì đây.

Tin nhắn của Chu Tồn tiếp tục hiện lên.

[Chu Tồn: Đó là nụ hôn đầu.]

[Chu Tồn: Nên em muốn chịu trách nhiệm như thế nào nhỉ?]

Tôi xấu hổ chết được, lập tức gõ lạch cạch một đoạn văn bản sẽ chịu trách nhiệm như thế nào. Lúc tôi ấn gửi đi, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Ủa?

Có gì đó sai sai.

Tôi còn chưa đồng ý chịu trách nhiệm mà, sao bây giờ đã nghĩ xong chuyện phải chịu trách nhiệm như thế nào rồi?

Tôi xóa những lời đó, giả chết luôn.

Mà Chu Tồn cũng không nói chuyện với tôi nữa.

Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy cậu ấy giống như một người thợ săn ung dung nhàn hạ.

Chờ đợi con mồi tôi đây chủ động nhảy vào cạm bẫy của mình.

 

10.

 Ngày hôm sau, người đại diện tới đón tôi đi tham gia livestream eSport.

“Lần này có một đống ngôi sao nam nữ nổi tiếng, khứa nào cũng hăng hái ké fame eSport này.”

“Còn có mấy tuyển thủ eSport chuyên nghiệp cũng tới, theo anh thấy thì hình như ông trùm eSport hàng xóm nhà em vắng mặt rồi.”

Vẻ mặt vừa rồi còn uể oải của tôi lập tức phấn chấn.

Toẹt cà là vời.

Tôi còn đang lo lắng phải giả chết như thế nào khi gặp Chu Tồn đây.

Đỡ lo đi hẳn nên tâm trạng tôi không còn nặng nề như đi viếng mộ nữa.

Đã có rất nhiều ngôi sao và tuyển thủ eSport đến hậu trường livestream.

Mấy nhân vật có tiếng tăm với ekip có ít nhất mười mấy nhân viên, còn tôi thì cô đơn gấp bội.

Chỉ có trợ lý nhỏ và người đại diện.

Rất phù hợp với đẳng cấp flop lòi lìa của mình.

Sau khi trang điểm xong, tôi hơi buồn tiểu nên lững thững đi vào nhà vệ sinh.

Kết quả ở khu vực sinh hoạt chung ngoài cửa phòng vệ sinh, tôi nhìn thấy hai anh chàng đang nói tiếng Hàn Quốc, giọng nói the thé đến mức có thể lật tung trần nhà.

Tôi liếc nhìn đồng phục eSport của họ.

Có thể là tuyển thủ eSport livestream hôm nay.

Tôi lịch sự gật đầu, chuẩn bị đi vòng qua bọn họ vào nhà vệ sinh.

Thế mà không biết hai chàng trai này xì xồ cái gì, một người trong đó đứng ra cản tôi.

 

11.

Tôi cau mày, nhạy bén bắt gặp vẻ rằm khăm trên mặt bọn họ.

“Có chuyện gì sao?”

Thằng chả ngăn tôi lại nói bằng tiếng Trung sứt sẹo: “Cho anh, WeChat, của em.”

À, bắt chuyện chứ gì.

“Xin lỗi nhé, tôi không dùng WeChat.”

Nói xong, tôi nhấc chân rời đi luôn.

Chậc, có lẽ không nhìn thấy đi cùng nhân viên nào nên chúng nó tưởng tôi là fan nào đu idol rồi.

Rõ ràng hai thằng chả này không ngờ nghệ sĩ nhỏ như tôi sẽ từ chối chúng nó nên lập tức muốn đẩy tôi.

Mồm miệng bắt đầu văng 씨발 (đ..m.m) tứ tung.

Má mày, lũ trẻ trâu không biết xấu hổ này.

Tôi hừ lạnh, vừa định cho chúng nó một chiêu Hổ đen bóp háng* thì một chai nước khoáng bất ngờ đập mạnh vào cánh tay một thằng.

(*)

Tiếng va chạm nặng nề đi kèm với tiếng kêu đau đớn của thằng trẻ trâu, một giọng nói hờ hững quen thuộc vang lên.

“Muốn vứt tay đi à?”

Tôi khựng lại, quay đầu phát hiện Chu Tồn đang nghiêm mặt đi tới.

Gương mặt của cậu vốn đẹp trai lạnh lùng, khi nghiêm mặt càng làm người khác run sợ.

Tôi cũng ngơ ngác.

Hơ, không phải hôm nay cậu ấy không đến livestream à?

Hai thằng trẻ trâu cũng ngác ngơ.

Lực giữ cánh tay tôi buông lỏng, sau đó tôi bị Chu Tồn kéo đến bên người.

Thân hình cao gầy của chàng trai che chắn cho tôi.

“Alive?”

“# %$. . . 아씨발… $%#씨발…”

Hai thằng trẻ trâu phản ứng lại, mồm bắt đầu chửi bới.

Văn học Tây Ban Nha** của Hàn Quốc là có thật.

(**) Đang chơi chữ vì phiên âm của TBN trong tiếng Trung là [xībānyá] đồng âm với 씨발 [shibal]

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tồn căng ra, giống như có thể xông lên đánh người bất cứ lúc nào.

Nhưng lạ thay, cậu không hề lên tiếng, cứ để cho chúng nó mắng thỏa thích.

Sự bối rối qua đi, máu của tôi bắt đầu dồn lên não.

Cái mả mệ, dám mắng cậu ấy hả?

Khi tôi đang ba máu sáu cơn, tiến lên để hai thằng trẻ trâu này biết tại sao nước biển lại mặn thì Chu Tồn kéo tôi lại.

Cậu liếc nhìn tôi, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng ẩn chứa một nụ cười chế nhạo: “Em muốn đánh nhau à Diệp Nhiên?”

“Đúng, bọn nó mắng cậu, tôi muốn nhét bọn nó vào thùng xốp!”

“Vội gì.”

Sao mà lại không vội?

씨발 trong mồm bọn trẻ trâu kia đủ để viết được một quyển sách nổi tiếng thế giới rồi đấy!