Chương 2 - Nữ Thần Flop VS Nam Thần Esport
5.
[Chu Tồn (ID game: Alive), sinh ngày X tháng X năm 2003 tại XXXXX, là tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp, vị trí Đi rừng, đang thuộc đội TLF. Là nhân vật linh hồn của LPL…]
Nói ngắn gọn, cậu là tuyển thủ đẹp trai nhất trâu bò nhất trong làng eSports, tuy tính tình không tốt nhưng lại có vô số fan girls.
Nhìn giới thiệu vắn tắt về nhân vật và những lời tâng bốc dày đặc trên bách khoa Baidu, tôi hậm hực bĩu môi.
Tôi biết Chu Tồn là em trai nhưng không ngờ cậu lại là em trai nhỏ như vậy, bé hơn tôi tận 6 tuổi.
Trong lúc tôi đang thổn thức không ngừng, Chu Tồn vừa add WeChat đột nhiên nhắn cho tôi một tin.
[Chu Tồn: Chơi game cùng không?]
[Tôi: Hả???]
Giọng điệu khá là quen thuộc này làm tôi hơi ngơ ngơ.
[Chu Tồn: Bọn họ muốn kéo chị lên rank để xin lỗi.]
Xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì?
Xin lỗi vì đã làm phiền nhân dân tối qua ấy hả?
[Chu Tồn: Tối qua đã làm ầm ĩ đến chị.]
Quả nhiên là chuyện này.
Tôi vốn định từ chối nhưng sự kiện livestream mà người đại diện bảo mình nhận lại hiện lên trong đầu.
Tôi phải luyện chơi game vì sự kiện, vừa khéo hàng xóm lại là một đội tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cái này quả là chở củi về rừng.
Tôi hơi rối rắm một chút rồi thoải mái đồng ý luôn.
[Tôi: Được, tôi tới ngay.]
Giáo viên miễn phí không học thì uổng~
Tôi hí ha hí hửng đi ra ngoài, đi đến nhà mấy người Chu Tồn. Tôi đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Chu Tồn đứng ở ngưỡng cửa, mái tóc đen như mực rũ xuống trán, đôi mắt lạnh lùng thuần khiết khẽ hờ hững tôi.
Dường như cậu chờ đã lâu rồi.
“Vào đi.”
“Làm phiền rồi.”
Tôi đi vào theo cậu, phát hiện ra cách trang trí ở đây không phải phong cách nhà ở bình thường, mà giống như một loại căn cứ huấn luyện gì đó.
Tôi chưa kịp nhìn xung quanh một lúc thì mấy chàng trai trẻ tuổi đột nhiên chạy ra, cười hì hì chào hỏi tôi.
“Bảo sao hôm nay Tồn nhà mình đột nhiên lại tút tát thế, hóa ra là có nữ thần ghé chơi.”
“Xin chào nữ thần Diệp Nhiên, chúng tôi là ba của Chu Tồn.”
Chu Tồn lập tức lạnh giọng đáp lại: “Cút.”
Tôi: …
Đám thanh niên này sôi nổi thật, chẳng trách tiếng hát tối qua lại sốc tận óc đến như vậy.
Tôi lịch sự gật đầu, thực sự không thể nhịn được hỏi một câu.
“Mọi người biết tôi hả?”
Thật không ngờ, một nghệ sĩ flop lòi lìa như tôi lại nổi tiếng vậy sao?
Trong lúc tôi đang đắc chí, đám thanh niên kia càng cười gian hơn.
“Đại thần A nhà chúng tôi thường xem phim truyền hình của chị, đương nhiên chúng tôi cũng biết theo rồi.”
Tôi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Chu Tồn.
Cậu hơi bực bội nhìn đồng đội của mình, lại mở miệng ra mắng: “Bọn bây chán quá hay sao vậy?”
Trên mặt cậu hơi tỏ vẻ khó chịu, giống như xấu hổ khi bị chọc thủng bí mật nào đó.
Xem phim truyền hình của tôi?
Chẳng lẽ Chu Tồn đã biết tôi là ai từ trước?
6.
Thật lâu sau não tôi vẫn chưa tải được chuyện ly kỳ là Chu Tồn thích xem phim truyền hình của mình.
Nghĩ kỹ thì tôi debut đã nhiều năm, ngoài chuyện thường mang tiền đi từ thiện, tôi còn có một sự nghiệp có chút thành tựu.
Đoạn clip ngắn Bàn tay xé nát quỷ Nhật thành ma nuôi sống toàn mạng.
Tôi còn đóng mấy vai phụ trong mấy bộ phim thần tượng nổi tiếng, mỗi tội quay bộ nào là thất bại ê chề bộ đó.
Hoặc là cả đôi nam nữ chính gặp chuyện không may bị cấm sóng, hoặc là đạo diễn đi ăn cơm too`.
Làm tôi đã debut nhiều năm nhưng vẫn là dân mơ, hoàn toàn chỉ vì đam mê nên mới kiên trì được đến bây giờ.
Hơn nữa một cậu em lạnh lùng cao ngạo như Chu Tồn mà lại có thể trở thành fan của tôi cũng là chuyện khá chấn động địa cầu.
Tôi nhìn về phía chàng trai đang giúp mình bật máy tính với vẻ ngưỡng mộ.
Dũng cảm ghê.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá kinh ngạc, Chu Tồn hơi ngước đôi mắt đen nhánh và trong trẻo lên nhìn tôi.
“Sao thế?”
“À, không có gì, không có gì, tôi chơi trò này không giỏi lắm, có lẽ tôi phải phiền cậu dạy tôi một chút.”
Tôi lập tức mỉm cười.
“Ừm, chị muốn chơi thế nào thì chơi.”
Cậu đứng dậy lười nhác tựa vào ghế, click mở trò chơi trên máy tính của mình.
Tôi gật đầu, thoáng nhìn thấy các đồng đội của Chu Tồn đang chen chúc trong góc, lấm lét nhìn sang bên này.
“À thế đồng đội của cậu không chơi hả?”
“Chu Tồn.”
“Hở?”
Chu Tồn quay sang nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tên tôi là Chu Tồn.”
Tôi sửng sốt một lúc rồi trả lời: “Vậy… Đồng đội của cậu không chơi à Chu Tồn?”
Sao bảo là bọn họ thấy áy náy muốn kéo rank tôi cơ mà?
Chỉ có mỗi tôi với cậu ấy chơi thì hơi ngại á ba.
Chu Tồn tùy ý nhìn lướt qua góc chật chội nào đó, nơi đó lập tức ồn ào như vỡ tổ.
“Tối nay nắng đẹp ghê, mấy ông cũng ra đây spa tắm nắng tận hưởng đi.”
“Chứ còn gì nữa.”
Tôi: …
Chu Tồn thu tầm mắt lại.
“Bọn họ không chơi đâu.”
Tôi: …
Sự im lặng của tôi mới chói tai làm sao.
7.
Tôi cứ tưởng Chu Tồn sẽ dẫn mình vào game càn quét khắp nơi luôn.
Không ngờ cậu chỉ nói cho tôi biết mấy điểm quan trọng trong thao tác, đã kéo tôi vào chế độ giải trí rồi.
Lúc này, ở góc sâu phía sau truyền đến lời phàn nàn của một đồng đội nào đó.
“Đm, lần trước ông đây đang rầu muốn chơi một ván chế độ giải trí, thằng nhóc này đi ngang qua cà khịa ‘Feed trong thi đấu chưa đủ hay sao mà còn vào chế độ giải trí feed tiếp?’.”
“Há há há há…”
“Bây giờ đại thần A của tôi đang kéo gái, cái khóe móng chân như ông mà so được à?”
Chu Tồn không kiên nhẫn chậc một tiếng, tiện tay nhặt một vật ném vào góc tường.
Các đồng đội lập tức mắng nhặng lên chạy trốn.
Tôi bị chọc cười, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Sau đó, Chu Tồn dẫn tôi chơi vài ván giải trí, vui thì vui thật nhưng tôi cảm giác mình không khác gì một con lính biết đi.
Tôi livestream với trình độ này thì có bị chửi không ngóc lên được không nhỉ?
Tôi hơi lo lắng.
“Chị không muốn chơi nữa à Diệp Nhiên?”
Chu Tồn đột nhiên mở miệng gọi tôi, giọng nói trầm thấp như thể có thứ gì cào vào màng nhĩ tôi.
Tôi ngượng ngùng nhìn cậu.
“Chúng ta đánh với người thật được không, chứ tôi vẫn chưa hiểu cơ chế trò này như thế nào.”
"Được."
Cậu nói xong, định chuyển sang chế độ ghép đôi.
"Chờ một chút."
Tôi vội vàng kéo ghế máy tính đến bên cạnh Chu Tồn, nhẹ giọng nói trước ánh mắt yên tĩnh của cậu: “Cậu chơi trước đi, tôi ngồi gần chút để học được không, người anh em?”
Tôi sợ giọng điệu nhờ vả hơi cứng nhắc nên bồi thêm một xưng hô hiện đại vào cuối câu.
Rõ ràng Chu Tồn hơi khựng lại, sau đó mím môi, quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình.
Tôi tưởng cậu ấy chưa đồng ý, đang định hỏi lại lần nữa thì chợt giương mắt lên phát hiện hình như… dái tai của Chu Tồn đỏ lên rồi.
Nhưng mà sao tôi cứ có cảm giác Chu Tồn trông quen quen thế nào ấy.
Tôi lật tung cả trí nhớ vẫn không thể nhớ ra mình từng gặp cậu em trai nào mlem như thế này.