Chương 5 - Nữ Quỷ Cướp Con

PHẦN 5.

Tác giả: Khúc Cá Bống.

Thấy bà Hoa ngồi khóc, bà Hằng ngơ ngác:

“ Ơ kìa chị, em đã nói xong đâu. Khổ quá, nhưng mà thầy có đưa cho em một lá bùa với một ít tro hương. Cứ yên tâm, thầy Cường nói chỉ cần làm đúng theo lời thầy dặn là không sao đâu. Mai thầy qua sớm.”

Sợ bà Hoa chưa hiểu ý, bà Hằng kể tường tận những gì thầy Cường dặn cho bà Hoa nghe. Tuy nhiên bà Hằng không kể việc mình bị con ma nữ chặn đường, sợ bà Hoa lại áy náy với lo lắng thêm. Sau khi được bà Hằng củng cố tinh thần, bà Hoa cũng yên tâm hơn không ít. Lại biết có bà Hằng đêm nay ở lại cùng hai bà cháu, bà Hoa vừa mừng vừa lo.

“ Vậy có phiền cô quá không. Chứ ma quỷ đáng sợ, tôi sợ liên luỵ đến cô.”

Bà Hằng nghe vậy thì cười khổ xua tay nghĩ thầm: “ Em mà không ở lại đây mới là chết chắc.”

Chẳng mấy đã đến xế chiều, hai bà bắt đầu chuẩn bị dần những gì thầy Cường dặn. Đúng 5 rưỡi chiều mọi thứ đã xong hết cả. Chỉ còn đóng cửa dán bùa lại nữa là xong.

Từ trưa đến giờ con mực cứ quanh quẩn bên trong sân, thỉnh thoảng nó lại gầm gừ nhìn ra phía cổng. Lúc này bà Hoa mới gọi nó vào nhà để đóng cửa lại, chứ để nó một mình ở ngoài bà không yên tâm. Bình thường nó thích chạy vào nhà nằm dưới gầm ghế lắm nhưng hôm nay không hiểu sao gọi thế nào nó cũng nhất định không vào. Giằng co với nó một hồi không được, thấy đã gần 6h tối, bà Hoa chỉ đành để lại nó bên ngoài:

“ Cái con này thật là…, nếu thấy thứ gì thì nhớ chạy con nghe.”

Bà chẳng biết nói vậy liệu nó có hiểu không, nhưng ánh mắt con mực nhìn lại bà ánh lên vẻ yêu thương, cảm kích.

Con mực là được bố mẹ Thảo mua đúng vào ngày con bé sinh ra đời. Nó và Thảo cùng nhau lớn lên, chứng kiến từ ngày con bé chập chững biết đi cho đến tận bây giờ. Nó vốn là một chú chó thông minh lại giàu tình cảm. Mặc dù rất sợ con quỷ kia, nhưng nó nhất định phải canh ở vòng ngoài để bảo vệ cô chủ nhỏ của nó.

Đóng cửa lại, bà Hoa đốt ba nén hương lầm rầm khấn vái gia tiên phù hộ. Ngồi bó gối bên cạnh bé Thảo, cả hai bà rơi vào trầm tư. Chẳng ai nói với ai câu nào, ai cũng đều căng thẳng, sợ hãi. Chỉ mong đêm nay có thể qua thật mau.

Bẵng cái đã gần 12h đêm, cả hai bà đều không dám chợt mắt dù chỉ một chút. Ngoài sân không gian im ắng, thậm chí không có một tiếng dế, một tiếng cóc nhái nào. Ngồi nhìn kim đồng hồ nhích từng giây, từng phút, hai bà biết qua 12h đêm nay…cơn ác mộng mới chính thức bắt đầu.

Hít mùi hương thơm, cố gắng bình tĩnh lại. Bà Hằng nắm tay bà Hoa động viên:

“ Yên tâm đi chị. Sau đêm nay trời lại sáng thôi.”

Bà Hoa gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. Đưa tay vuốt má Thảo, bà tự nhủ cho dù có phải liều cái mạng già này bà cũng sẽ bảo vệ nó đến cùng.

CẠCH..

Tiếng kim đồng hồ vừa điểm 12h đêm. 1 phút… 2 phút…

“Gâu….gâu…gâu…”

Bỗng con mực đang nằm trước hiên nhà ngẩng phắt lên, hướng về phía cổng sủa lên ing ỏi. Khắp không gian nơi này chợt vang lên tiếng cười lanh lảnh. Một tiếng hát đầy quỷ dị vang lên giữa những tràng cười:

“ Ầu ơ… Ví dầu cầu ván đóng đinh…�Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi…�Ầu ơ… Khó đi mẹ dắt con đi…”

Tiếng hát vang lên truyền vào tai những người trong nhà. Tiếng hát thê lương, rầu rĩ của một người đàn bà ru con ngủ trong đêm thanh vắng. Nghe thấy tiếng hát, bỗng Thảo mở choáng mắt ra. Hai con mắt trắng rã, không có con ngươi. Nó vùng dậy toan nhảy xuống giường thì bị bà Hằng phản ứng nhanh bắt lại ấn xuống.

“ Chị Hoa, giữ con bé lại. Nó bị con quỷ kia câu mất hồn rồi.”

Thấy bà Hoa vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bà Hằng hét toáng lên. Lúc này bà Hoa mới giật mình phản ứng lại, vội ghì Thảo xuống giường. Một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy mà hai bà phải chật vật lắm mới có thể giữ được nó xuống. Nếu hôm nay không có bà Hằng qua thì với một mình bà Hoa, chắc chắn là không thể ngăn được Thảo chạy ra ngoài. Từ trong miệng con bé phát ra những tiếng gầm gừ, một giọng the thé, quái dị phát ra từ miệng nó:

“ Thả tao ra… dám phá tao.. tao giết hết lũ chúng mày…”

Bà Hoa sững người, tay chân bủn rủn, lắp bắp:

“ Cô Hằng… cái Thảo nó….”

Bà Hoa chỉ mới nới lỏng một chút mà con bé Thảo đã vùng lên xém chút là đẩy được hai bà ra, bà Hằng vội vàng ôm chặt lấy nó, giải thích:

“ Kìa chị, giữ chặt lấy nó. Nó bị con quỷ ngoài kia nhập rồi. Chị mà thả ra để nó khống chế được con bé chạy được ra ngoài thì có mời 10 thầy Cường cũng không cứu được cháu chị nữa đâu.”

Nghe bà Hằng nói vậy, bà Hoa sợ hãi vội ghì chặt lấy Thảo, hai hàng nước mắt chảy xuống khoé mắt đầy những vết chân chim:

“ Cầu cho gia tiên phù hộ, Hoà ơi…, Dung ơi… về cứu lấy cái Thảo các con ơi…”

Ngoài kia, bóng một người đàn bà đang từ ngoài ngôi mộ hoang lướt vào sân nhà bà Hoa. Mái tóc bà ta xoã tung, bay phần phật trong gió. Nữ quỷ mặc một bộ áo tứ thân, quần đụp rách te tua. Đôi mắt to như hai con ốc bươu của nó nhìn chằm chằm vào trong sân. Lúc này con mực đã chạy ra giữa sân, lông dựng đứng, dáng vẻ hung dữ sủa lên ing ỏi. Toàn thân nó run lên cầm cập, sát khí toả ra từ con quỷ trước mặt khiến nó phải cố gắng lắm mới có thể đứng vững.

Bên cạnh con mực lúc này xuất hiện thêm hai bóng người, một nam một nữ. Đó chính là bố mẹ của Thảo, vì thương con gái nên họ vẫn luôn chần chừ không muốn đầu thai. Mỗi năm một lần đều về thăm nhà trong ngày giỗ của bản thân, ăn với bà cháu một bữa cơm, nhìn con gái nhỏ lớn lên trong vòng tay bà nội. Biết con gái gặp nguy hiểm, họ vội vàng dùng hết chút công đức ít ỏi để lên đây, bảo vệ con gái qua đêm nay.

Thấy một con chó và hai con ma đứng chắn trước mặt, con nữ quỷ cười gằn. Vất vưởng đã mấy trăm năm, nó mạnh đến mức thổ công nhà này cũng bị nó lườm phát một, há lại để ý đến hạng tép riu. Không nói một lời, nó đưa hai cánh tay với mười móng vuốt sắc nhọn, đen kịt xông về phía con mực. Sau một cú tát mạnh, trên người con mực xuất hiện 5 vết cào sâu vào bên mạn sườn. Nó bắn mạnh vào góc sân, nằm bẹp không thể đứng lên được. Ngay lúc đó, nữ quỷ chộp ngang vồ lấy linh hồn anh Hoà, há chiếc mồm đỏ lòm đầy răng nhọn, nó thở ra một luồng khói đen quấn quanh lấy anh Hoà. Tiếng anh Hoà hét lên đau đớn, luồng tà khí của nữ quỷ phả ra đang ăn mòn lấy linh hồn anh. Bà Hoa đang giữ bé Thảo trong nhà chợt ngẩng lên, hốt hoảng:

“ Hình như tôi nghe thấy tiếng thằng Hoà nhà tôi ngoài kia…”