Chương 13 - Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe trộm tiếng lòng

“Thạch Hộc, hồi phủ sao đó chọn chút trang sức tinh mỹ, vải dệt đưa cho Diệp tiểu thư làm quà đi.”

Đặc biệt là hưởng thụ thứ đồ mà vai chính mới có đãi ngộ, nàng còn có thể tiếp tục làm vai phụ hay không.

Liễu Thịnh bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn, giống một con sói đói bụng hơn mười ngày, nhìn chằm chằm con mồi béo mập, từng bước một đi vào bẫy hắn giăng sẵn.

Rời khỏi Xuân Húc Kiều, Nam Cung Mộ Vân vẫn luôn do dự, hướng tới Di Hồng Lâu đi đến.

Diệp Khanh Oản!

Nam Cung Mộ Vân quyết định đi tìm Diệp Khanh Oản hảo hảo nói một chút, một người biết cốt truyện, quả thực so với thần tiên có thể biết trước tương lai càng lợi hại hơn.

Nếu có thể thu nàng làm người của mình, đại nghiệp của hắn kia......

Nhưng người đi vào thông truyền thực mau liền ra tới:“Xin lỗi vị công tử này, Diệp công tử đã ngủ.”

Nam Cung Mộ Vân thiếu chút nữa hộc máu, nhìn phòng trên lầu đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng trêu đùa, hắn cố nén lửa giận: “Nàng bảo ngươi nói như vậy ư?”

“Đúng vậy...... nha không phải, là tiểu nhân nhìn thấy Diệp công tử đã ngủ rồi.”

Hắn liếc xéo đối phương một cái, vung ống tay áo, phẫn hận rời đi.

Chân trước mới vừa đi, sau lưng, Diệp Khanh Oản liền lén lút thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi người dưới lầu: “Đi chưa?”

“Đi rồi.”

Đi rồi liền tốt.

Diệp Khanh Oản tiếp tục thưởng nhạc, cái tên Nam Cung Mộ Vân này, hơn nửa đêm không cùng Hạ tiểu thư khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp, chạy tới chỗ nàng làm gì?

Ngoài giờ làm việc, không muốn tăng ca!

Nhưng nàng không biết, Nam Cung Mộ Vân căn bản không có đưa Hạ Tuyết Kiến về nhà, Hạ Tuyết Kiến là chính mình khóc đủ rồi, được thị vệ của Cửu vương gia đưa trở về.

Về đến nhà Hạ Tuyết Kiến tưởng tượng đến Cửu vương gia đối với nàng lãnh đạm, hốc mắt lại đỏ lên.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ bị người từ bên ngoài mở ra.

“Tuyết Kiến muội muội.”

Một nam tử mặc trường bào màu xám từ bên ngoài nhảy vào.

“Hạ ca ca, sao ngươi lại tới đây?”

Hạ Vũ, trưởng tử Thái Y Viện viện phán, ôn tồn lễ độ, tinh thông y thuật.

Cùng Hạ gia là hàng xóm, từ nhỏ liền đặc biệt chiếu cố Hạ Tuyết Kiến, đối đãi với nàng so với thân muội muội còn tốt hơn.

“Ta vừa mới gặp ngươi từ cửa sau trở về, trên người đều là vết thương, liền cầm chút dược lại đây, còn có thức ăn.”

Nói rồi hắn móc ra một lọ dược cùng một bao giấy dầu gói bánh bao.

Vừa bôi thuốc cho nàng vừa hỏi: “Ngươi hôm nay gặp được Cửu vương gia rồi sao?”

Hạ Tuyết Kiến mới vừa cắn bánh bao, bị hắn hỏi đến sửng sốt, vẫn gật đầu: “Ân, ngươi làm sao mà biết được?”

“Nghe nói.”

“Hôm nay đi Ngọc Thanh Quan, thời điểm trở về ngựa bị sợ hãi, là Cửu vương gia đã cứu ta.”

Nghe được ba chữ Ngọc Thanh Quan, động tác của Hạ Vũ dừng một chút: “Ngươi đi Ngọc Thanh Quan, tra được cái gì sao?”

“Không có, người năm đó, đều không còn nữa.”

“Ân.” Hạ Vũ không biết vì sao, thế nhưng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy ngươi còn tra sao?”

“Tra, đương nhiên muốn tra, ta không tin tỷ tỷ của ta sẽ cùng người khác tư thông, các nàng vu oan cho nàng, hủy danh dự của nàng, bức nàng nhảy giếng tự sát, ta nhất định phải trả lại trong sạch cho nàng, trả lại cho nàng một cái công đạo.”

Hạ Tuyết Kiến nói, ánh mắt nháy mắt kiên định lên, còn hung hăng cắn một ngụm bánh bao.

Nàng nhát gan nhút nhát, nhưng sự tình liên quan tới tỷ tỷ nàng, dù là núi đao biển lửa, nàng cũng không sợ hãi.

Hạ Vũ tạm dừng một chút, lại bắt đầu bôi dược: “Tốt, tra thì tra, chính ngươi phải cẩn thận chút.”