Chương 1 - Nỗi Lo Lắng Của Một Tiểu Thư
Cậu bé nhà nghèo mà gia đình tôi tài trợ suốt bao năm vừa đến nhà tôi xin ở nhờ.
Ban đầu tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, cho đến khi vô tình nghe thấy anh ta nói với mẹ tôi:
“Dì ơi, dù sao thì chị Dĩnh Dĩnh cũng chỉ là con gái thôi, tài sản nhà dì vẫn cần có con trai chống đỡ mới được.”
“Cháu thấy mình cũng rất phù hợp, dì thấy thế nào ạ?”
Lúc đó quản gia vừa giúp tôi kéo hành lý vào nhà, mẹ tôi nhìn thấy tôi liền tươi cười rạng rỡ đón ngay:
“Ôi, cuối cùng cũng đón được con gái cưng của mẹ về rồi, mau lại đây ngồi nghỉ với mẹ nào.”
Tôi cũng cười cười nói mấy câu với bà, tiện miệng dặn:
“Chú châu ơi, cái thùng gỗ của cháu cứ để tạm ở phòng khách tầng hai nhé.”
Mẹ tôi vội vàng ngăn lại:
“Ấy đừng, phòng đó có sắp xếp rồi mà, con quên chuyện mẹ nói mấy hôm trước à?”
Tôi “à” một tiếng, chợt nhớ ra trước khi tôi về nước mẹ đã kể là anh chàng miền núi mà nhà tôi tài trợ hồi trước có gọi điện, nói là thi đại học xong muốn đến thăm gia đình tôi ở thành phố C, tiện thể tìm việc làm thêm ở đó.
Khi gọi điện anh ta nghe hơi buồn vì đang lo giá nhà thuê ở C đắt đỏ, nên mẹ tôi mới bảo anh ta cứ qua nhà tôi ở một thời gian.
Mẹ nắm tay tôi nói:
“Phòng đó mẹ đã cho người dọn dẹp sẵn để nó ở rồi. Còn thùng gỗ quý của con mẹ để lên tầng ba nhé? Trên đó có phòng ánh sáng tốt, hợp cho con làm điêu khắc gỗ, mẹ chọn kỹ cho con đấy.”
Tôi dĩ nhiên không có ý kiến gì, lập tức đồng ý.
Chỉ là không ngờ anh ta đến nhanh vậy, ngay ngày hôm sau đã dọn vào ở luôn.
Sáng hôm sau, tôi mặc váy ngủ, mắt còn lờ đờ buồn ngủ từ trên lầu đi xuống thì thấy dưới nhà có một anh chàng trông khá thư sinh đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi.
Mẹ tôi còn cười tít mắt vì hình như anh ta nói chuyện khéo, kể gì cũng vui.
Thấy tôi đi xuống, tôi theo phản xạ kéo váy ngủ lên một chút – cái váy này hơi sexy – nhưng anh ta chẳng hề tránh mắt, cứ nhìn chằm chằm khiến tôi thấy hơi khó chịu.
“Đây chắc là chị Dĩnh Dĩnh nhỉ,” giọng anh ta rất tự nhiên, “em là Lâm Mộc, người được dì tài trợ, chào chị.”
Tôi cau mày, khoác vội áo choàng mà cô giúp việc đưa rồi xuống lầu:
“Chào.”
Mẹ tôi trách yêu:
“Sao dậy muộn thế con, dì Lưu hâm nóng đồ ăn sáng cho con rồi, mau lại ăn đi.”
Lâm Mộc cười cười:
“Chị Dĩnh Dĩnh đúng là tiểu thư nhỉ, em ở nhà chưa bao giờ dậy sau tám giờ sáng đâu.”
Mẹ tôi cũng cười hùa theo:
“Đấy, con xem người ta kìa.”
Tôi biết mẹ chỉ muốn đùa vui cùng người khác, nhưng Lâm Mộc thì có vẻ lại thật lòng, còn tỏ vẻ đắc ý.
Trước khi tôi kịp cau mày hơn nữa, mẹ tôi đã đứng lên:
“Lâm Mộc, dì dẫn con đi xem phòng nhé.”
Anh ta theo mẹ tôi lên lầu, còn tôi đói bụng nên ngồi vào bàn ăn sáng.
Bàn ăn đối diện cầu thang, nên tôi vẫn nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai người.
Lâm Mộc hỏi:
“Dì ơi, con thấy tầng ba ánh sáng tốt lắm, sao không để con ở tầng ba ạ?”
“Phòng tầng ba để cho Dĩnh Dĩnh cất mấy thùng gỗ của nó rồi,” mẹ tôi nói giọng đầy cưng chiều, “con bé nó kén chọn chỗ lắm.”
Giọng Lâm Mộc nghe hơi kỳ:
“Dành hẳn một phòng chỉ để cất gỗ cho chị Dĩnh Dĩnh ạ?”
“Ừ, mấy thùng gỗ đó đắt tiền lắm, như mạng của nó vậy.”
Lâm Mộc im một lúc rồi xuống lầu, mặt đầy vẻ khó xử nói với tôi:
“Chị Dĩnh Dĩnh ơi, phòng trên tầng ba em thích lắm, chị có thể nhường cho em được không?”
Tôi múc một thìa cháo hải sản, liếc anh ta:
“Không được. Gỗ của tôi quý lắm, chịu không nổi chỗ tồi.”
Mặt anh ta trông rất khó coi, cuối cùng chẳng nói thêm gì nữa, quay đi tìm mẹ tôi nói chuyện.
Thật sự tôi bắt đầu thấy phiền cái anh Lâm Mộc này.
Sáng nào vừa mở mắt ra cũng thấy anh ta lượn lờ trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi già rồi chỉ thích cắm hoa, nuôi chó, thế mà anh ta vẫn chịu khó đi theo nịnh hót.
Mỗi lần tôi thức dậy, anh ta lại thích nói: “Ô, Dĩnh Dĩnh mới dậy à.”
Nghe lâu ngày tôi cũng phát bực.
Hôm đó anh ta lại nói câu đó, tôi lập tức lạnh mặt:
“Tôi ở nhà mình muốn dậy lúc mấy giờ còn phải báo cáo với anh à?”
Anh ta sượng mặt:
“Tôi không có ý đó…”
Tôi bực bội nói luôn:
“Vậy thì đừng có ngày nào cũng gặp tôi rồi lải nhải được không? Tôi vừa từ nước ngoài về, còn đang lệch múi giờ, ngủ nướng một chút thì sao chứ?”
Mẹ tôi vội vàng hòa giải:
“Dĩnh Dĩnh à con đừng giận, Lâm Mộc là con nhà nghèo, từ nhỏ đã quen dậy sớm, chắc chưa quen với nếp sinh hoạt nhà mình.”
Lâm Mộc cười gượng đáp:
“Đúng ạ.”
Thấy không khí có phần ngại ngùng, anh ta liền đổi chủ đề:
“Có tiền đúng là sướng thật đấy. Dĩnh Dĩnh không thích học mà cũng đi du học được.”
Tôi đang cầm cốc cà phê chợt khựng lại:
“Ai nói với anh là tôi không học hành?”
Lâm Mộc ra vẻ rất hiểu chuyện:
“Dĩnh Dĩnh, tôi biết con gái ai cũng sĩ diện mà. Nhưng con gái mà, học không giỏi cũng bình thường thôi.”
Học không giỏi cũng bình thường vì là con gái?
Mẹ tôi cũng không dàn hòa nổi nữa, nhưng bà tính hiền, chỉ cười nói:
“Lâm Mộc này, cái quan niệm ấy không hay đâu con. Ai nói con gái học không giỏi?”
Lâm Mộc cười đáp:
“Dì không hiểu đấy ạ. Ở quê cháu, con gái hầu như chỉ học hết tiểu học thôi.”