Nỗi Lo Lắng Của Một Tiểu Thư

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Cậu bé nhà nghèo mà gia đình tôi tài trợ suốt bao năm vừa đến nhà tôi xin ở nhờ.

Ban đầu tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, cho đến khi vô tình nghe thấy anh ta nói với mẹ tôi:

“Dì ơi, dù sao thì chị Dĩnh Dĩnh cũng chỉ là con gái thôi, tài sản nhà dì vẫn cần có con trai chống đỡ mới được.”

“Cháu thấy mình cũng rất phù hợp, dì thấy thế nào ạ?”

Lúc đó quản gia vừa giúp tôi kéo hành lý vào nhà, mẹ tôi nhìn thấy tôi liền tươi cười rạng rỡ đón ngay:

“Ôi, cuối cùng cũng đón được con gái cưng của mẹ về rồi, mau lại đây ngồi nghỉ với mẹ nào.”

Tôi cũng cười cười nói mấy câu với bà, tiện miệng dặn:

“Chú châu ơi, cái thùng gỗ của cháu cứ để tạm ở phòng khách tầng hai nhé.”

Mẹ tôi vội vàng ngăn lại:

“Ấy đừng, phòng đó có sắp xếp rồi mà, con quên chuyện mẹ nói mấy hôm trước à?”

Tôi “à” một tiếng, chợt nhớ ra trước khi tôi về nước mẹ đã kể là anh chàng miền núi mà nhà tôi tài trợ hồi trước có gọi điện, nói là thi đại học xong muốn đến thăm gia đình tôi ở thành phố C, tiện thể tìm việc làm thêm ở đó.

Khi gọi điện anh ta nghe hơi buồn vì đang lo giá nhà thuê ở C đắt đỏ, nên mẹ tôi mới bảo anh ta cứ qua nhà tôi ở một thời gian.

Mẹ nắm tay tôi nói:

“Phòng đó mẹ đã cho người dọn dẹp sẵn để nó ở rồi. Còn thùng gỗ quý của con mẹ để lên tầng ba nhé? Trên đó có phòng ánh sáng tốt, hợp cho con làm điêu khắc gỗ, mẹ chọn kỹ cho con đấy.”

Tôi dĩ nhiên không có ý kiến gì, lập tức đồng ý.

Chỉ là không ngờ anh ta đến nhanh vậy, ngay ngày hôm sau đã dọn vào ở luôn.

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.