Chương 8 - Nỗi Đau Của Trách Nhiệm
Tôi đứng dậy, phủi sạch cát bụi trên người, một mình bước về phía hoàng hôn.
Ánh tà dương vàng óng kéo bóng tôi dài ra mãi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến trong gió.
9
Tôi đến chặng cuối cùng của cuộc đời – quay trở lại thị trấn nhỏ nơi biên giới.
Cơ thể tôi đã hoàn toàn kiệt quệ, đến cả bước đi cũng cần người dìu đỡ.
Cố Ngôn không rời tôi nửa bước, trong mắt đầy tơ máu, sắc mặt ngày càng tiều tụy.
Anh không còn cầu xin sự tha thứ, chỉ lặng lẽ làm tất cả những gì có thể.
Tôi trở lại ngôi nhà cũ có sân vườn. Lá cây phượng đã bắt đầu ngả vàng, gió thổi qua rơi lả tả đầy sân.
Tôi ngồi trên chiếc ghế mây trong sân, quấn chăn mỏng, nhìn lũ trẻ thập thò ngoài cổng.
Chúng không dám vào, vì gương mặt lạnh lùng của Cố Ngôn trông quá đáng sợ.
Tôi vẫy tay với chúng. Mấy đứa nhỏ do dự một lúc, rồi vẫn chạy tới, vây quanh tôi.
“Cô Lâm cô bị bệnh hả?”
“Cô Lâm tụi con nhớ cô lắm.”
“Cô Lâm đây là bánh thanh đoàn mẹ con làm, cô ăn thử đi ạ.”
Tôi mỉm cười xoa đầu từng đứa, chia cho chúng mấy viên kẹo mà Cố Ngôn đã mua.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây phượng, chiếu lên người tôi, ấm áp và dễ chịu. Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ lâu ngày lại kéo đến.
Tôi nói với lũ trẻ: “Cô mệt rồi, muốn chợp mắt một lát.”
Lũ trẻ ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Cố Ngôn bước tới, quỳ xuống trước mặt tôi, giúp tôi kéo chăn kín hơn. Bàn tay anh chạm vào má tôi, lạnh buốt.
“Lạnh không?” – anh hỏi, giọng khàn.
Tôi khẽ lắc đầu, nhìn anh, chợt nói:
“Cố Ngôn, em muốn nghe anh kể chuyện.”
Anh sững người.
“Kể… kể chuyện gì?”
“Kể chuyện hồi nhỏ của chúng ta đi.”
Giọng tôi rất nhẹ, như đang nói trong mơ:
“Kể chuyện anh dạy em đi xe đạp lần đầu, kể chuyện anh lén đưa tiền tiêu vặt cho em đi mua kẹo hồ lô…”
Những chuyện ấy, là ký ức ngọt ngào ít ỏi mà gia đình này từng để lại cho tôi.
Nước mắt Cố Ngôn lập tức tuôn rơi. Anh cố nén tiếng nấc, bắt đầu kể.
Giọng anh rất khẽ, rất chậm, mang theo âm mũi nghẹn ngào, vang vọng trong sân vắng lặng.
Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe.
Nghe, và như thể mình đang quay lại buổi chiều hôm ấy – tôi nhỏ bé ngồi sau xe đạp, ôm chặt eo anh trai, gió thổi bay tóc, nắng rực rỡ.
“… Sau đó, em học được rồi, còn đi nhanh hơn cả anh, anh đuổi mãi mà không kịp…”
Giọng nói anh dần mờ đi.
Tôi cảm thấy mình nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ, bay lên. Tôi nhìn thấy cả cuộc đời mình.
Tôi thấy mình bốn tuổi, trong lớp tuyết dày đến đầu gối, dùng đôi bàn tay nhỏ bé ra sức đào bới tuyết, miệng không ngừng gọi: “Bố ơi!”
Tôi thấy mình sáu tuổi, lạc lõng trong màn đêm nơi núi rừng, một mình đợi anh trai quay lại tìm.
Tôi thấy sinh nhật hai mươi hai tuổi của mình, ngồi đối diện chiếc bánh sinh nhật, một mình thầm ước: mong gia đình có thể yêu thương tôi.
Tôi thấy bàn mổ lạnh lẽo, ánh đèn phẫu thuật sáng trắng, và ánh mắt dửng dưng của bác sĩ.
Tôi thấy mình bị huân chương quân công ném trúng, đầu bê bết máu, còn họ thì chỉ lo xem kẻ lừa đảo kia có bị dọa sợ hay không.
Tôi cũng thấy, ở thị trấn nhỏ này, những gương mặt trẻ thơ ngây ngô đầy yêu thương, ánh nắng ấm áp len qua tán cây phượng vĩ.
Cuối cùng, tôi thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, mỉm cười với tôi dưới gốc cây phượng. Đó là dáng vẻ của mẹ tôi thuở còn trẻ. Bà đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng mỉm cười, đưa tay ra.
“Vũ Tây? Vũ Tây?”
Bên tai vang lên tiếng Cố Ngôn gọi đầy hoảng loạn, anh ra sức lay tôi.
Nhưng… tôi thật sự mệt rồi.
Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
【Toàn văn hoàn】