Chương 6 - Nỗi Đau Của Trách Nhiệm
“Anh nói xong chưa?” – tôi hỏi.
Cố Ngôn sững người, không ngờ tôi lại phản ứng như thế.
“Nói xong rồi thì đi đi.” Tôi đứng dậy,“Chuyện nhà họ Cố không liên quan gì đến tôi. Cố Vệ Quốc sống hay chết, cũng không liên quan gì đến tôi.”
“Cố Vũ Tây!”
Anh lập tức đứng bật dậy, túm lấy tay tôi:
“Sao em có thể vô tình như vậy? Chúng ta biết sai rồi! Chúng ta muốn bù đắp mà!”
“Bù đắp ư?” – tôi nhìn anh, cười lạnh,“Bù đắp kiểu gì? Anh cho tôi quả thận của anh à? Hay các người trả lại hai mươi năm đã bị đánh cắp cho tôi?”
“Cố Ngôn, các người chẳng làm được gì cả.”
Tôi gạt tay anh ra, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lẽo:
“Đừng đến tìm tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ biến mất khỏi nơi này, để các người vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy.”
Tôi quay người rời đi, không nhìn lại lấy một lần.
Phía sau, vang lên tiếng gào đầy thống khổ mà kìm nén của anh.
Lần đầu tiên, âm thanh đó khiến tôi cảm thấy… có chút hả hê.
7
Tôi từng nghĩ Cố Ngôn sẽ từ bỏ. Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của nhà họ Cố,
hay nói đúng hơn, là sự quyết tâm tự cứu chuộc của họ.
Cố Ngôn không rời đi. Anh ở lại thị trấn, thuê phòng tại nhà trọ duy nhất.
Mỗi ngày đều xuất hiện trên đường tôi đến trường, hoặc đứng ngoài sân nhà tôi.
Anh không tiến lại gần, không nói gì, chỉ đứng nhìn từ xa.
Giống như một bức tượng – trầm mặc, đầy ăn năn và hối hận.
Dân thị trấn bắt đầu bàn tán xôn xao.
Họ nói tôi chắc chắn đã đắc tội với nhân vật nào đó ghê gớm bên ngoài. Tôi hoàn toàn phớt lờ.
Sức khỏe tôi ngày càng yếu đi. Lời bác sĩ nói quả nhiên không sai.
Tôi thường đau đến tỉnh giấc giữa đêm, ban ngày khi giảng dạy cũng bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm. Tôi biết, thời gian của mình không còn nhiều.
Nhưng điều đó lại khiến tôi càng bình thản hơn. Tôi bắt đầu viết nhật ký,ghi lại khoảng thời gian cuối cùng ở thị trấn nhỏ này, ghi lại nụ cười ngây thơ của lũ trẻ.
Một tháng sau, lại có một vị khách không mời mà đến.
Là mẹ tôi – Chu Phối Lan.
Bà tiều tụy hơn lần cuối tôi gặp ít nhất cả chục tuổi.
Người từng là “đóa hồng rực rỡ” nhất trong đoàn văn công, giờ như một đóa hoa bị sương gió vùi dập, héo rũ.
Bà mặc bộ quần áo giản dị, tay xách bình giữ nhiệt, đứng trước cổng sân nhà tôi, vẻ mặt bối rối.
Lúc ấy tôi đang chấm bài cho học sinh trong sân. Thấy bà, tay tôi dừng lại.
Bà đi vào, đặt bình giữ nhiệt lên bàn đá, giọng run rẩy:“Vũ Tây, mẹ… hầm canh cho con.”
Tôi không nhìn bà, tiếp tục cúi đầu chấm bài, lạnh nhạt nói:“Tôi không cần.”
“Vũ Tây, đừng như vậy…” Bà bật khóc,“Là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con. Về nhà với mẹ đi, được không? Nhà mình không thể thiếu con…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của bà, bỗng cảm thấy thật châm biếm.
“Nhà ư?” Tôi nói,“Khi các người ép tôi lên bàn mổ, tôi đã không còn nhà rồi. Bây giờ Cố Vệ Quốc liệt giường, nhà họ Cố cần một người hầu mới, cần một bao cát để trút giận, nên mới nhớ đến tôi?”
“Không phải! Không phải đâu!” – Bà lắc đầu liên tục,
“Bố con… ông ấy thật sự biết mình sai rồi. Bây giờ mỗi ngày đều nhìn ảnh con lúc nhỏ mà khóc, ông ấy muốn nói lời xin lỗi với con…”
“Xin lỗi ư?”
Tôi bật cười,“Nếu một câu xin lỗi mà có thể giải quyết tất cả, vậy còn cần cảnh sát làm gì? Bà Chu Phối Lan, lời xin lỗi của bà rẻ mạt quá. Nó không thể đổi lại sức khỏe cho tôi, càng không thể đổi lại mạng sống của tôi.”
Lời tôi như dao cứa, khiến gương mặt bà tái nhợt.
Bà mấp máy môi, còn muốn nói gì đó,thì Cố Ngôn từ ngoài bước vào, đỡ lấy thân thể đang lảo đảo của bà.
“Mẹ, con đã nói rồi, đừng ép cô ấy.” – Giọng Cố Ngôn tràn đầy mỏi mệt.
Rồi anh nhìn sang tôi, rút từ túi ra một xấp tài liệu, đưa cho tôi:
“Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu ngôi nhà cũ mà bố đã chuyển sang tên em. Ông ấy nói… vốn dĩ nó nên là của em.”
Tôi nhìn xấp tài liệu, chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.
Lúc tôi cần tình thân nhất, họ cho tôi lạnh lùng và tổn thương.
Giờ tôi chẳng cần gì nữa, họ lại muốn dùng tiền mua chuộc tôi, để xoa dịu cảm giác tội lỗi của họ.
Tôi đẩy xấp giấy trở lại:“Cầm về đi. Một người sắp chết như tôi, giữ mấy thứ này làm gì?”
“Vũ Tây!” – Mẹ tôi hét lên,“Không được nói bậy! Con sẽ ổn mà! Mẹ sẽ đưa con đi khám bác sĩ giỏi nhất! Mình sẽ ra nước ngoài!”
“Bác sĩ?” – Tôi nhìn bà, tàn nhẫn xé toang lớp ngụy trang cuối cùng:
“Bác sĩ nào có thể tạo ra cho tôi một quả thận mới?”
“Bác sĩ nào có thể kéo dài tuổi thọ của tôi? Khi các người quyết định móc thận của tôi ra, các người phải nghĩ đến hôm nay rồi chứ!”
Tôi bắt đầu ho dữ dội, ho đến xé ruột xé gan, trong cổ họng trào lên vị tanh ngọt.
Tôi dùng khăn tay bịt miệng, mở ra – cả một mảng đỏ chói mắt.
Mẹ tôi và Cố Ngôn đều chết sững tại chỗ.
Tôi nhìn khuôn mặt đầy hoảng loạn của họ, lần đầu tiên – cũng là lần cuối cùng –tôi nở một nụ cười thực sự, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.