Chương 4 - Nỗi Ám Ảnh Của Thẻ Thanh Toán
Tôi trốn vào nhà vệ sinh mở lại điện thoại. Ba mươi tám cuộc gọi nhỡ và màn hình ngập đầy tin nhắn WeChat lập tức hiện ra.
【Từ ngày mai, thẻ thân thiết sẽ giảm hạn mức xuống còn 15 tệ/ngày.】
Mười lăm tệ. Ngay cả một bữa trưa tử tế ở căn tin cũng không đủ.
Đó là tin nhắn cuối cùng của mẹ.
Mẹ à, trong ván cờ này nhất định mẹ phải thắng sao?
Vậy thì… Con nhường cho mẹ.
Lúc này, tôi đang nhìn chằm chằm vào đơn hàng vừa thanh toán — dịch vụ đóng gói đặc biệt từ hiệu thuốc 24h.
Tim tôi đập nhanh đến mức tê dại.
Không chệch một giây, điện thoại rung lên đúng giờ.
“Mua gì vậy?”
Giọng mẹ trong điện thoại lạnh như đá.
Tôi nhìn chấm đỏ định vị của anh giao hàng: “Bữa ăn đêm của người trưởng thành.”
Từ ống nghe vọng ra tiếng ly trà vỡ tan: “Trả lại ngay!”
Tôi tựa người vào tay nắm cửa, khẽ cười: “Không kịp nữa rồi.”
“Anh ấy — đang gõ cửa phòng con.”
Trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng mẹ gào thét.
Bà giận dữ, mất kiểm soát, la lối điên cuồng.
Tôi nghĩ, nếu tôi đang đứng trước mặt bà, có lẽ bà đã tát tôi hai cái “cho tỉnh”.
Mà thật ra, tôi cần chính sự giận dữ đó của bà.
Bình thường bà cũng dồn ép tôi như thế này.
Tôi không chút do dự cúp máy. Rồi tắt nguồn. Rồi đi ngủ.
Mẹ yêu quý của con, chúc mẹ ngủ ngon.
6
Tôi biết mẹ sẽ trả đũa. Chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
Trưa hôm sau, tôi đang ngồi ở căn tin, cố gắng tính toán cẩn thận từng đồng — với hạn mức 15 tệ/ngày, tôi chỉ có thể mua được cháo trắng và dưa muối.
Đột nhiên, cả căn tin im bặt một nhịp, rồi rộ lên những tiếng xì xào.
“Người phụ nữ kia là ai thế? Trông đáng sợ quá…”
“Hình như đang tìm ai đó?”
Tôi ngẩng đầu lên, chiếc thìa trong tay “leng keng” rơi vào bát.
Mẹ tôi, mặc chiếc áo khoác màu be quen thuộc, đang đứng ở cửa căn tin như một cái radar hình người, quét mắt khắp nơi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa căn tin đông đúc. Tia lửa giận trong mắt bà khiến tôi rùng mình.
“Trương Nhiệm Sanh!”
Tiếng giày cao gót của bà dội xuống nền gạch như tiếng đếm ngược của quả bom sắp nổ.
Tất cả mọi người trong căn tin đều quay đầu nhìn về phía tôi. Mặt tôi nóng ran như muốn bốc cháy.
“Mẹ, sao mẹ lại—”
“Nếu mẹ không đến, làm sao biết được con gái mẹ ‘tiết kiệm’ đến mức nào?” Bà cố tình nói lớn, ngón tay chỉ vào bát cháo trắng trước mặt tôi.
“Giả vờ với ai thế? Không phải có tiền đi KTV sao? Không phải có tiền mua… đồ người lớn sao?!”
Bà bất ngờ giật lấy ba lô của tôi, lục tung lên. Vở, bút, băng vệ sinh — tất cả bị đổ ra bàn ăn dính dầu mỡ.
Xung quanh vang lên vài tiếng hít khí lạnh. Tôi thấy Doanh Kỳ ở xa xa mở to mắt sững sờ.
“Cái này là cái gì?”
Mẹ tôi rút ra một tờ giấy gấp — là bản yêu cầu vào vòng hai cuộc thi viết mà chị Lý đã in giúp tôi hôm qua.
Bà tức giận vò tờ giấy thành cục rồi ném thẳng vào mặt tôi.
Mẹ tôi vốn không cho phép tôi tham gia cuộc thi này.
Ba ngày trước, bà đã cảnh cáo tôi:
“Trương Nhiệm Sanh, con đồ chuyên nói dối, mẹ cảnh cáo con nhé. Mẹ đã gọi cho thầy cố vấn của con rồi. Cái gọi là CLB văn học đó hoàn toàn không có hoạt động bắt buộc! Nếu mẹ còn phát hiện con tham gia mấy thứ linh tinh này nữa, mẹ sẽ cắt hết tiền sinh hoạt! Con nghe rõ chưa?”
Gương mặt bà lúc đó chiếm trọn màn hình điện thoại, méo mó vì tức giận, giờ lại hiện lên trong đầu tôi, khiến cả người tôi run rẩy.
Lúc này, người trong căn tin càng tụ lại đông hơn, ai cũng đứng xem như đang xem kịch.
Tôi cố gắng cầu xin mẹ:
“Mẹ, con xin mẹ…”
Nước mắt tôi rơi xuống bàn.
“Ra ngoài rồi nói được không…”
“Giờ mới biết xấu hổ hả?”
Mẹ tôi hất tay tôi ra.
“Thế mấy trò đê tiện tối qua thì sao?”
Tôi vừa khóc vừa giải thích: “Đó không phải đồ người lớn, chỉ là thuốc giải rượu thôi… con chỉ… chỉ là muốn chọc giận mẹ…”
Tôi cứ tưởng mẹ sẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, tôi chỉ nhận lại sự chế nhạo cay nghiệt.
“Hừ, Trương Nhiệm Sanh, con tưởng con thông minh lắm à?”
“Nói cho con biết, mẹ đã liên lạc với tiệm thuốc từ lâu rồi.”
“Con tưởng mẹ không biết đó là thuốc giải rượu, con nghĩ mẹ đợi tới giờ mới tới để tính sổ sao?”
Tôi lau nước mắt, cười lạnh.
Cũng đúng thôi.
Mẹ tôi là người thế nào chứ, mấy trò con con của tôi làm sao qua được mắt bà.
Mẹ tôi mở phẳng tờ giấy “yêu cầu vòng hai”.
“Yêu cầu vòng hai cái gì? Con viết cái gì trong đây? Con viết mẹ thành phù thủy à?”
Giọng bà bất ngờ nghẹn lại — điều này còn đáng sợ hơn cả tiếng hét.
“Mẹ vất vả nuôi con lớn từng này, mà con lại hận mẹ đến vậy sao?”
Tiếng xì xầm bàn tán trong căn tin cứ vang lên vù vù bên tai.
Tôi có cảm giác mình đang bị lột da, bị phơi bày giữa đám đông đang nhìn chăm chú.
Mẹ lấy điện thoại ra, trước mặt tất cả bạn bè tôi, bấm gọi cho thầy cố vấn.
“Thầy Lý, tôi là phụ huynh của Trương Nhiệm Sanh.”
“Con gái tôi tham gia cuộc thi viết gì đó, phiền thầy giúp tôi hủy tư cách của nó…”
“Vâng, phụ huynh không đồng ý.”
“Cái gì? Cần chính học sinh nộp đơn từ chối?”
“Được, giờ tôi bắt nó viết giấy bỏ cuộc ngay!”
Bà cúp máy, lôi từ trong túi ra một tờ giấy trắng và cây bút.
Lôi tôi đến ngồi ở một bàn trống trong căn tin.
“Viết đi! Viết là tự nguyện rút khỏi cuộc thi!”
Tầm nhìn tôi mờ đi vì nước mắt.