Chương 2 - Nỗi Ám Ảnh Của Thẻ Thanh Toán
“Mẹ, con xin mẹ… để sau hãy nói chuyện…”
Tôi gần như cầu xin.
“Bây giờ, ngay lập tức, trả đồ ăn lại!”
Mẹ ra lệnh.
“Sau đó viết cho mẹ một bản kiểm điểm, ghi rõ hành vi và tư tưởng của con tối nay. Sáng mai mẹ muốn đọc.”
Cuộc gọi vừa cúp, cả phòng chìm trong im lặng.
Tôi đứng đó, tay ôm hộp đồ nướng đã nguội ngắt, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Nhiệm Sanh…” Doanh Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt. “Mẹ bạn… lúc nào cũng như vậy sao?”
Tôi chỉ gật đầu, không nói được lời nào.
Mùi thơm của đồ nướng lúc này trở nên ngấy ngẩm, hệt như cái cảm giác nghẹt thở từ sự kiểm soát vô hình của mẹ tôi.
“Ờ… bọn mình hiểu.” Đỗ Mẫn thò đầu ra khỏi rèm giường.
“Nhưng lần sau… đừng mời nữa.”
Tôi biết, giống như trước đây, tôi sẽ không kết được thêm bạn nào ở ngôi trường này.
Tối hôm đó, tôi co ro trong chăn, vừa khóc vừa gõ “bản kiểm điểm” mẹ yêu cầu trên điện thoại.
Hai giờ sáng, điện thoại rung lên.
Là loạt tin nhắn dài của mẹ:
【Viết xong kiểm điểm chưa?】
【Mẹ làm vậy là vì con, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.】
【Con chẳng biết cách quản lý tiền, mẹ đang dạy con.】
【Từ mai, hạn mức thẻ thân thiết giảm còn 30 tệ/ngày.】
【Nhớ kỹ bài học này, mẹ yêu con.】
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng tin ấy.
Đột nhiên tôi nhận ra một sự thật đáng sợ:
Đây không phải là tình yêu.
Mà là sự giam cầm đội lốt tình yêu.
Mẹ đã dùng tiền để dệt nên một cái lưới vô hình, nhốt tôi bên trong.
Và tôi — thậm chí còn không có dũng khí để phản kháng.
Sáng hôm sau, khi các bạn còn đang say ngủ, tôi lặng lẽ thức dậy.
Xóa đi bản kiểm điểm toàn là những lời dối trá.
Thay vào đó, tôi viết một dòng duy nhất vào cuốn sổ tay:
“Cách đăng ký vay vốn sinh viên và tìm việc làm thêm trong trường.”
Mẹ tôi có thể không bao giờ hiểu được.
Sự kiểm soát của bà không khiến tôi trưởng thành.
Nó chỉ khiến tôi học cách nói dối, giấu giếm, và cuối cùng — là phản kháng.
Và vào khoảnh khắc tôi viết xuống dòng chữ đó,
Tôi biết mình đã bước ra được bước đầu tiên để thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ.
3
Trước bảng thông báo tuyển dụng trong trường, tôi nhìn chằm chằm vào một tờ quảng cáo đã phai màu suốt mười phút.
“Quán cà phê tuyển nhân viên part-time, 15 tệ/giờ.”
Số tiền này không nhiều, nhưng đủ để tôi mua những thứ thiết yếu mà mẹ cấm.
Tôi lấy điện thoại ra, cẩn thận chụp lại số liên lạc.
Ngón tay lơ lửng trên nút gọi một lúc, rồi lại rụt về.
Với mức giới hạn 30 tệ/ngày mẹ đặt ra, ngay cả mua một chai dầu gội, tôi cũng phải “tiết kiệm” ba ngày mới đủ.
Hôm qua kỳ kinh nguyệt đến bất ngờ, tôi buộc phải mượn băng vệ sinh của Doanh Kỳ.
Ánh mắt thương hại của cô ấy còn khiến tôi khó chịu hơn cả những lời mắng mỏ của mẹ.
“Nhiệm Sanh?”
Tôi giật mình quay lại, là chị Lý học bên hội sinh viên đang nhìn tôi đầy thắc mắc.
Chị ấy là hội trưởng CLB văn học, từng khen bài cảm nhận sách của tôi.
“Chào chị ạ.” Tôi vô thức che đi tờ thông báo tuyển dụng, cứ như đó là thứ gì xấu hổ không nên nhìn thấy.
“Em đang tìm việc làm thêm à?” Chị ấy cười nhẹ, giọng dịu dàng.
“CLB văn học bọn chị cũng đang tuyển trợ lý biên tập, mỗi tuần chỉ cần sắp xếp bài gửi đến, có phụ cấp nhé.”
Tim tôi đột nhiên đập nhanh.
“Có… có cần phỏng vấn không ạ?”
“Chỉ cần gửi tác phẩm em từng viết cho chị xem là được.”
Chị đưa cho tôi một tờ rơi: “À đúng rồi, tháng sau có cuộc thi viết dành cho sinh viên toàn thành phố. Giải nhất là năm nghìn tệ, em nên thử xem.”
Năm nghìn tệ!
Đó bằng đúng năm tháng tiền sinh hoạt mẹ cho tôi.
Tay tôi khẽ run khi nhận lấy tờ rơi.
Về đến ký túc xá, tôi nhanh chóng nhét tờ rơi vào giữa trang sách giáo trình.
Trong phòng không có ai, chắc các bạn lại rủ nhau đi căng tin — từ sau “sự kiện đồ nướng” hôm đó, họ rất ít khi rủ tôi tham gia nữa.
Điện thoại rung lên, là cuộc gọi kiểm tra định kỳ của mẹ.
“Buổi sáng hôm nay có điểm danh không? Gửi ảnh màn hình cho mẹ xem.”
Giọng mẹ vang lên qua loa ngoài: “Còn nữa, mẹ thấy hôm qua con chỉ tiêu 8,5 tệ ở căng tin, ăn cái gì vậy?”
“Rau luộc với cơm trắng…” Tôi đáp nhỏ.
“Thế còn đạm thì sao? Mẹ không dặn là phải ăn uống đủ chất à?”
Mẹ thở dài: “Ăn vậy dễ bệnh lắm, con bệnh rồi thì làm sao đây?”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh du lịch mà các bạn dán trên tường, rồi bất ngờ cắt lời bà:
“Mẹ, con muốn đăng ký chương trình vừa học vừa làm.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Vừa học vừa làm? Con thiếu tiền hả? Mẹ không cho con tiền sinh hoạt à?”
“Không phải vì tiền…” Tôi cẩn trọng chọn từ.
“Con muốn tích lũy kinh nghiệm xã hội.”
“Vớ vẩn!”
Giọng mẹ đột ngột cao vút.
“Nhiệm vụ của sinh viên là học! Kinh nghiệm xã hội gì chứ, chỉ tổ tốn thời gian! Có phải lại bị bạn xấu xúi bẩy không?”
Tôi cắn chặt môi, không phản bác nữa.
Cúp máy xong, tôi lôi cuốn sổ cũ từ dưới nệm ra, lật đến trang có ghi “vay vốn sinh viên”, rồi vạch một dấu gạch chéo thật đậm bên cạnh.
Khoản vay đó chắc chắn phải có sự đồng ý của phụ huynh — lối đi này không thể thực hiện.
Cuối sổ là những mẩu truyện tôi lén viết — về một cô gái bị giam trên ngọn tháp, ngày ngày dùng tóc bện thành dây để trốn thoát.
Tôi thêm vài dòng mới: [Cô gái phát hiện ra, phù thủy canh giữ mình rất sợ gương…]
Ngày hôm sau, tại phòng hoạt động CLB văn học, tôi đưa ba bản thảo truyện ngắn đã chỉnh sửa cho chị Lý.
“Em viết tốt thật đấy!” Chị vừa lật xem bản thảo, mắt sáng rỡ.
“Đặc biệt là truyện ‘Tòa Tháp’ này, hình tượng ẩn dụ rất tinh tế. Em thật sự mới năm nhất sao?”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, chưa quen với lời khen.
“Chỉ là… em viết linh tinh thôi ạ.”
“Không đâu, em có năng khiếu thật sự.” Chị nói rất nghiêm túc.