Chương 1 - Nợ Ân Tình

[FULL] Nợ Ân Tình

Tác giả: Liễu Thượng Sương

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Ta đã làm bà mụ đỡ đẻ vài chục năm, từng gặp những người nằng nặc đòi giữ con, cũng từng chứng kiến những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị dìm chết.

Nhưng hôm nay, khi tân nương vẫn còn đang trong phòng gào thét như ma quỷ, bà mẫu của nàng – Dương phu nhân lại nắm lấy tay ta, nhét vào trong đó một ít bạc vụn.

"Xin ngài đừng lo lắng, lão thân đây nhất định sẽ gắng hết sức để bảo toàn mẹ tròn con vuông."

Ta ước lượng túi bạc trong tay, ít nhất cũng phải hai ba lượng, không kìm được mà nở nụ cười vui vẻ.

"A Di Đà Phật, nữ nhân sinh con như là bước chân qua Quỷ Môn Quan. Nếu không cẩn thận, một xác hai mạng là chuyện thường thấy."

Dương phu nhân xoay từng hạt tràng hạt trong tay. Nói xong, bà ta liền siết chặt lấy tay ta.

Ta giật mình, ngẩng mặt lên nhìn kỹ, chỉ thấy dưới nét mặt bình tĩnh của Dương phu nhân lại ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.

1

Đúng lúc này, một vị lang quân trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào, nói với Dương phu nhân: "A nương, hôn thư của Công chúa đã được ban xuống…"

Hắn đột ngột nhận ra sự hiện diện của ta, lập tức dừng lại nửa câu sau.

Dương phu nhân vỗ nhẹ tay hắn, quay đầu nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"

Sao ta lại không hiểu cho được, hóa ra bà ta muốn con dâu cùng tôn nhi chưa kịp xuất thế của mình đều phải cùng chết trong chính căn phòng này.

Bảo sao sáng nay khi ta ra ngoài lại có quạ kêu bên tai, chuyến đi này, quả là vũng nước đục mà ta chẳng muốn dính vào chút nào.

2

Sắc mặt ta thoáng trở nên khó coi: "Xin thứ lỗi phu nhân, lão thân này mấy chục năm nay chỉ quen làm nghề đỡ đẻ."

Dương phu nhân khẽ cười: "Ngươi đã biết đỡ đẻ, tự nhiên cũng phải hiểu, sinh tử vốn chỉ cách nhau đúng một sợi tóc."

Ta còn định nói gì thêm thì vị lang quân trẻ tuổi bên cạnh đã lớn tiếng quát:

"A nương gọi ngươi đến đỡ đẻ, đó là phúc phần của ngươi. Đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Mấy gia nhân nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy đến, nhưng bị ánh mắt của Dương phu nhân ngăn lại. Bà ta chậm rãi nói: "Trong vòng mấy chục dặm quanh đây, ai mà không biết danh tiếng của ngươi là Vương Khéo Tay chứ? Ngươi cứ yên tâm mà làm, nếu ngươi còn không cứu được, thì ai cũng sẽ hiểu rằng, mẫu tử bọn họ thực sự là vô phúc."

Ta lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, chỉ đành đáp "Dạ!" một cái, rồi vén rèm bước vào trong.

3

Con dâu Dương gia thoi thóp quỳ bên mép sập, thân thể vẫn cố gắng gượng.

Khi thấy ta bước vào, mặt nàng tuy trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng đến kinh người.

"Ngươi đến để lấy mạng mẫu tử ta phải không?"

Ta cau mặt lại trông không khác nào một quả mướp đắng: "Tiểu nương tử thật là thông minh, ngài đoán trúng rồi. Quả thật là lão thân không nên tham chút bạc lẻ mà ra ngoài lần này."

Nàng ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi lên, nhìn kỹ ta một lúc, đột nhiên nói: "Ngươi chính là Vương Khéo Tay danh tiếng lẫy lừng."

Lời nói ấy khiến ta không khỏi giật mình: "Ngài biết lão thân sao?"

"Tất nhiên."

Nàng vừa thở gấp vừa khẽ rên lên, xem chừng đã đến lúc sinh nở quan trọng.

Ta không do dự, liền tiến lên kiểm tra.

"Cửa mình đã mở đến tám phân rồi, thai nhi sắp ra đời."

Ta vừa nói, vừa theo thói quen đưa tay kiểm tra.

Con dâu Dương gia đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay ta: "Ta có chuyện… muốn nhờ ngươi."

Nàng vừa thở gấp vừa cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp: "Con ta không thể chết ở đây, cầu xin ngươi, hãy cứu lấy con ta."

Ta biết đây là thời khắc khó khăn nhất đối với phụ nữ, nàng đang chịu đau đớn tột cùng mà vẫn van xin ta cứu mạng con mình, làm sao ta không động lòng chứ?

Nhưng...

"Không phải ta không muốn cứu, chỉ e rằng ngay cả bản thân mình lão thân cũng khó giữ được."

"Lão thân đẫ nhìn thấu rồi. Bà mẫu kia khẩu xà tâm phật, bà ta cố ý tìm lão thân đến đây, để sau này còn có lý do nói với thiên hạ rằng ngài chết vì khó sinh, là cái chết ngoài ý muốn."

"Lão thân đoán rằng, chỉ cần ngài tắt thở, bà mẫu của ngài cũng sẽ không để lão sống sót mà ra khỏi đây, để tránh hậu họa."

Con dâu Dương gia không nói thêm gì, chỉ cúi đầu dồn hết sức lực.

Thấy vậy, ta vội ôm lấy hông nàng, hướng dẫn nàng hít thở và dùng lực theo một nhịp độ nhất định.

Khoảng chừng hai khắc, hoặc cũng có thể dài như vài kiếp trôi qua, bụng của nàng cuối cùng cũng xẹp hoàn toàn.

Thai nhi đã ra đời, là một tiểu nương tử.

4

Ta nhanh tay lẹ mắt, bế đứa trẻ lên trước khi nó rơi xuống đất, chuẩn bị quấn vào tấm vải đỏ sạch sẽ.

Không nhìn kỹ thì thôi, nhưng vừa nhìn thấy, ta lập tức bị dọa cho một phen kinh hãi.

"Đứa trẻ này, đứa trẻ này..."

Nhìn từ phía trước thì trông giống một đứa bé bình thường.

Nhưng khi ta vừa lật người, trên lưng lộ ra cả chục cái tay nhỏ xíu.