Chương 5 - Những Năm Tháng Chờ Đợi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kỷ Tử Ang chợt siết nàng vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán:

“Dù lặp lại bao nhiêu lần, lựa chọn của ta cũng không đổi.”

Bàn tay hắn đặt lên bụng nàng đang hơi nhô ra:

“Ta sẽ mãi bảo vệ hai mẹ con.”

Nhưng đến khi Dụ Từ an giấc, Kỷ Tử Ang lại như bị ma xui quỷ khiến bước vào tây sương phòng nơi ta ở lâu ngày.

Đẩy cửa, hương dược còn phảng phất, trên án vẫn mở dở quyển y thư chép tay.

Mọi thứ giống hệt như chủ nhân chỉ tạm rời đi, có thể về bất cứ lúc nào.

Hắn lặng lẽ ngồi trước án, tiện tay nhặt một cuốn bút ký, phát hiện trên đó là chữ Nam Chiếu.

Hắn trở về thư phòng, tìm ra bản thông dịch do chính tay ta biên soạn năm xưa, đối chiếu từng chữ.

Rồi hắn nhận ra, đây là ghi chép ta tự bắt mạch cho chính mình suốt ba năm qua.

Trên đó ghi rõ tình trạng thân thể của ta mỗi ngày.

Cho đến nửa năm trước.

“Ngày mồng bảy tháng ba, năm Quý Mão: mạch hỉ.”

Kỷ Tử Ang sững sờ thật lâu trước hai chữ “mạch hỉ”.

Hắn chưa từng biết ta từng có thai.

Bởi việc này, ngoài ta ra, ta không nói với bất kỳ ai.

Và càng không thể biết, trưởng tử mà hắn hằng mong mỏi, thực ra nửa năm trước đã bị ta bỏ.

Biết ta từng có thai mà chưa từng báo với hắn, chuyện ấy giáng cho Kỷ Tử Ang một đòn nặng nề.

Hắn như bị rút mất hồn phách, suốt ngày thất thần, ngay cả triều chính cũng phế bỏ.

Sự thất thố ấy cuối cùng kinh động đến Thái hậu vốn ẩn cư không xuất cung.

Hôm Thái hậu ngự giá đến vương phủ, Kỷ Tử Ang quỳ trước đường, dung mạo tiều tụy.

Nhìn hắn như vậy, Thái hậu khẽ than:

“Ai gia biết chuyện của A Ly khiến ngươi tổn thương sâu nặng.

Nhưng bao người đã xuống đáy vực tìm nhiều ngày như thế, đến nay vẫn không thấy thi thể. Có lẽ A Ly chưa chết, mà bị dòng nước cuốn về hạ lưu, giờ đang đâu đó tĩnh dưỡng cũng chưa biết chừng.

Ngươi là Vương gia, nên làm gương cho trên dưới trong phủ. Hãy gượng dậy, Dụ Từ và đứa nhỏ trong bụng nàng còn cần ngươi chăm sóc.”

Chữ “đứa nhỏ” như chạm đến sợi thần kinh mỏng manh trong Kỷ Tử Ang.

Hắn bỗng nhào tới bên chân Thái hậu, khóc như một đứa trẻ lạc lối:

“Hoàng tổ mẫu, Thiếu phu nhân… nàng nửa năm trước đã từng mang thai, trưởng tử của tôn nhi thực ra đã có từ nửa năm trước!”

“Nhưng nàng chưa từng nói với tôn nhi.”

“Tại sao? Hoàng tổ mẫu, vì sao A Ly không nói với con?!”

Thái hậu nghe vậy sững người, rồi đau đớn chỉ thẳng vào hắn:

“Ngươi còn mặt mũi hỏi vì sao ư?

Tự vấn lương tâm, từ khi A Ly gả cho ngươi ba năm nay, ngươi đã cho nàng được một ngày sắc mặt tốt nào chưa?

Ngươi nuôi Dụ Từ giả làm thư đồng ở cạnh, làm chuyện dơ bẩn, khi ấy ngươi có nghĩ A Ly phải xử trí ra sao không?

Ai gia biết ngươi bất mãn cuộc hôn nhân áp đặt này của tiên vương, nhưng A Ly có tội gì?

Nàng nhẫn nhịn ngươi trọn ba năm, mỗi lần ai gia tuyên nàng nhập cung, nàng chưa từng nói ngươi một lời không phải!

Kỷ Tử Ang! Trước khi chất vấn người khác, hãy tự hỏi mình rốt cuộc đã làm gì!”

7

Thái hậu giận dữ vung tay áo bỏ đi, Dụ Từ lúc này mới dám từ sau bình phong bước ra.

Nàng rón rén đến bên, đỡ Kỷ Tử Ang đứng dậy:

“Tử Ang ca ca, A Từ biết lòng huynh đau khổ, nhưng huynh còn có thiếp.”

Nàng dịu giọng, đặt tay Kỷ Tử Ang lên bụng mình:

“Chúng thiếp sẽ mãi ở bên huynh.”

Ánh mắt Kỷ Tử Ang rơi lên bụng nàng, rồi dần trở nên ngơ ngác.

Hắn bỗng giật tay về, loạng choạng lùi hai bước:

“Không… không nên là như thế này.”

“Tử Ang ca ca?”

Dụ Từ kinh ngạc nhìn hắn.

“Không nên là như thế này. Đứa nhỏ trong bụng A Ly… mới phải là trưởng tử đích truyền của ta.”

Kỷ Tử Ang như trúng tà, cứ lẩm bẩm câu đó mãi.

Dụ Từ nhìn bộ dạng của hắn, không kìm nổi, bất ngờ tát hắn một cái:

“Kỷ Tử Ang! Tỉnh lại đi!”

Nàng the thé quát, trong mắt đầy oán độc:

“A Ly đã chết rồi!

Chúng ta tận mắt nhìn nàng rơi xuống vực! Dưới đó có sông thì sao chứ, ngươi biết nàng không biết bơi, từ độ cao như vậy rơi xuống, sao có thể còn sống?!”

Kỷ Tử Ang ôm mặt, ngẩn ngơ nhìn Dụ Từ bỗng hóa xa lạ trước mắt.

“Giờ ngươi hối hận thì ích gì?

Rõ ràng là ngươi trước tiên lạnh nhạt với nàng, mở miệng mắng chửi, giơ tay liền đánh.

Bây giờ người không còn, ở đây giả vờ si tình cho ai xem!”

Dụ Từ cười lạnh.

Kỷ Tử Ang mấp máy môi.

Đối diện chất vấn của nàng, hắn lại câm lặng.

Song Dụ Từ vẫn từng bước ép sát:

“Ngươi có biết không? Trước khi A Ly rơi xuống, ta đã nói cho nàng chuyện ngươi dùng viên đường giả làm Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan để lừa nàng.”

“Ngươi nghĩ nếu nàng còn sống, nàng có chịu quay về bên cạnh ngươi không?”

Kỷ Tử Ang chộp lấy vạt áo nàng, mắt đỏ ngầu:

“Ngươi nói với nàng rồi?! Sao ngươi phải nói cho nàng?!”

“Vì ta thấy nàng đáng thương!”

Dụ Từ gào lên như điên:

“Nhìn nàng như một kẻ ngốc bị ngươi đùa bỡn, khom lưng quỵ gối mà nhẫn nhục. Quỳ cũng quỳ rồi, cầu cũng cầu rồi, cuối cùng ngay cả mạng phụ thân cũng không giữ nổi!

CHƯƠNG – TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)