Chương 3 - Những Lời Nói Không Thể Lãng Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những loại rau củ, trái cây, thịt cá, sữa tươi mà tôi từng chất đầy bên trong — giờ đều biến mất không dấu vết.

Chỉ còn trên cánh tủ dán một tờ giấy ghi chú.

Trên đó vẽ một mũi tên, chỉ về phía phòng chứa đồ bên cạnh, bên cạnh viết ba chữ: “Bữa tất niên của anh.”

Chu Dịch vừa ngớ người vừa tức giận âm ỉ, kéo cửa phòng chứa đồ ra.

Một thùng mì gói — 24 gói đủ loại hương vị — được sắp xếp ngay ngắn bên trong.

Thịt bò kho, dưa chua Lão Đàm, nấm hầm gà… Hương vị thì đúng là khá đầy đủ.

Sắc mặt Chu Dịch lập tức tối sầm lại.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra — tôi không phải đang giận dỗi.

Đây là trả đũa.

Là kiểu trả đũa âm thầm, nhưng chứa đầy sự sỉ nhục.

Anh ta giận điên người, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tôi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Giọng nữ máy lạnh tanh vang lên.

Anh ta không cam lòng, gọi lại lần nữa — vẫn tắt máy.

Anh ta chuyển sang gọi vào đồng hồ thông minh của con gái.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Cùng một thông báo.

Chu Dịch bắt đầu hoảng loạn.

Một cảm giác mất kiểm soát chưa từng có ập đến.

Anh ta lập tức gọi cho ba mẹ tôi.

Ba mẹ tôi ở đầu dây lo lắng hỏi:

“Không phải Tô Mạn đang ở với con sao? Nó không về nhà, tụi bác tưởng là ở bên con chứ! Hai đứa lại cãi nhau hả? Chu Dịch, có phải con lại chọc nó giận nữa rồi không?”

Chu Dịch lúng túng cúp máy, trong lòng càng thêm bất an.

Anh ta bắt đầu điên cuồng lướt WeChat của tôi, nhưng trang cá nhân trống trơn, bài đăng gần nhất là một đường link công ty được chia sẻ từ ba ngày trước.

Anh ta giống như một con thú bị nhốt, đi qua đi lại trong căn nhà trống rỗng.

Cuối cùng, anh ta gọi cho mẹ mình, giọng đầy oán trách và bực tức:

“Mẹ! Không biết Tô Mạn nổi cơn gì, dẫn cả Lạc Lạc bỏ nhà đi rồi! Điện thoại thì tắt máy!”

Đầu dây bên kia, giọng mẹ anh ta thản nhiên vang lên:

“Phụ nữ mà, không tiền không bản lĩnh, thì có thể chạy đi đâu? Chắc chắn là về nhà mẹ đẻ

rồi, đang làm màu đó. Con kệ nó đi, cứ để vài ngày không thèm quan tâm, hết tiền rồi, tự khắc nó bò về! Thật là càng ngày càng không biết điều!”

Lời của mẹ, khiến Chu Dịch có chút an tâm tạm thời.

Anh ta nghiến răng, cho rằng mẹ nói đúng.

Tôi chỉ là một bà nội trợ, dù có quỹ đen thì cũng được bao nhiêu?

Không có anh ta, xem tôi trụ được mấy ngày.

Thế là, anh ta xé một gói mì bò kho, đổ nước sôi vào, ngồi xổm trong phòng khách trống trải, xì xụp ăn.

Ngày đầu tiên, anh ta nghĩ tôi đang làm mình làm mẩy.

Ngày thứ hai, anh ta bắt đầu thấy bực bội.

Ngày thứ ba, đêm Giao thừa.

Nhà hàng xóm vang lên tiếng cười nói vui vẻ, hương thơm món ăn Tết lan khắp hành lang.

Trên tivi là chương trình Gala mừng xuân náo nhiệt.

Chu Dịch ngồi một mình trong căn nhà lạnh ngắt, ăn đến tô mì thứ năm.

Anh ta mở điện thoại, định xem có tin nhắn nào của tôi không, ai ngờ lại lướt trúng bài đăng của em trai Chu Cường trên trang cá nhân.

Trong video, Chu Cường lái chiếc SUV mới toanh — chiếc xe đổi bằng 200.000 tệ tiền

thưởng cuối năm của Chu Dịch — chở theo vị hôn thê trang điểm sặc sỡ, rong ruổi qua những con phố lung linh ánh đèn.

Dòng mô tả kèm theo là: “Cảm ơn anh trai! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, từ tôi và người yêu dấu!”

Chiếc xe sáng loáng, cặp đôi kề vai tựa má, trong khoảnh khắc ấy, chói mắt đến tàn nhẫn.

Chu Dịch nhìn lại tô mì trước mặt, vài cọng rau héo rũ trôi lềnh bềnh, rồi lại nhìn video em

trai đầy phong quang đắc ý, lần đầu tiên trong đời — anh ta cảm thấy cô đơn chưa từng có và một nỗi hoảng loạn khó gọi thành tên.

Anh ta cầm điện thoại lên, nhìn vào tấm ảnh chụp chung của tôi và con gái.

Trong ảnh, Lạc Lạc cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ, còn tôi thì dịu dàng tựa vào bên con.

Ngôi nhà này, từng ấm áp biết bao.

Giờ đây, chỉ còn lại anh ta và một thùng mì gói.

04

Lúc ba giờ sáng theo giờ Trung Quốc, tôi dùng sim điện thoại mới mua ở địa phương, từ tốn đăng nhập WeChat.

Tôi không hề để ý đến hơn 99+ cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, mà chỉ bình thản chọn ra chín tấm ảnh, đăng bài viết đầu tiên lên trang cá nhân.

Tấm đầu tiên, là tôi và con gái chụp dưới chân núi tuyết Thụy Sĩ, mặc đồ trượt tuyết dày cộp, nụ cười còn rực rỡ hơn cả tuyết trắng.

Tấm thứ hai, là Lạc Lạc đuổi theo đàn bồ câu trong một thị trấn cổ tích, dáng nhỏ bé tràn đầy sức sống.

Tấm thứ ba, tại nhà hàng ngắm cảnh trên đỉnh dãy An-pơ, trước mặt chúng tôi là bữa ăn tinh xảo, hậu cảnh là núi tuyết trập trùng kéo dài bất tận.

Tấm thứ chín, dưới tháp Eiffel ở Paris, tôi nâng ly champagne, nhìn vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ nhưng xa cách.

Mỗi tấm ảnh đều toát lên hai thông điệp rõ ràng: “Cuộc sống yên bình” và “Bà đây có tiền.”

Vị trí đăng bài được định rõ ràng: Interlaken, Thụy Sĩ.

Đăng xong, tôi ung dung đặt điện thoại xuống, tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.

Tôi biết, loạt ảnh này sẽ như một quả bom hạng nặng rơi xuống thế giới của Chu Dịch và gia đình anh ta.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, điện thoại tôi bắt đầu rung điên cuồng.

Là Chu Dịch.

Chắc hẳn anh ta vừa bị tin này đánh thức, phát điên lên gọi điện WeChat, nhắn tin thoại, gửi hàng loạt tin nhắn văn bản — như một cơn bão thảm họa.

“Tô Mạn, em điên rồi à?!”

“Em lấy đâu ra tiền đi châu Âu? Em có phải ăn trộm tiền trong nhà không?!”

“Em dẫn Lạc Lạc đi xa thế rốt cuộc định làm gì? Mau quay về cho anh!”

Từng câu chữ của anh ta đầy kinh hoảng, phẫn nộ và không thể tin nổi.

Tôi liếc nhìn một cái, cảm thấy những dòng chữ tức tối ấy thật… đã mắt vô cùng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)