Chương 2 - Những Lời Nói Không Thể Lãng Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

02

Chu Dịch vô cùng hài lòng với sự “biết điều” của tôi.

Sáng hôm sau trước khi đi làm, anh ta còn cố tình ôm tôi một cái, thì thầm bên tai tôi bằng giọng dịu dàng:

“Bà xã, anh biết mà, em luôn là người hiểu chuyện nhất.”

Anh ta hoàn toàn không nhận ra tôi đã thức trắng cả đêm, mắt chưa hề chợp lấy một giây.

Anh ta càng không thấy được, đúng vào giây phút anh quay người đóng cửa lại, nụ cười trên môi tôi lập tức biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết lặng.

Tôi bình tĩnh tiễn anh ra cửa, lắng nghe tiếng bước chân anh dần khuất trong hành lang, rồi “cạch” một tiếng, khóa trái cửa lại.

Cả thế giới, bỗng chốc yên lặng.

Tôi đi vào phòng làm việc, mở máy tính, nhập một chuỗi mật khẩu phức tạp, nhấp vào một thư mục đã được mã hóa.

Tên thư mục rất đơn giản – chỉ có hai chữ: “Đường lui”.

Bên trong là tất cả hợp đồng, bản thiết kế và ghi chép thu nhập từ những công việc riêng mà tôi – một nhà thiết kế nội thất kỳ cựu – đã tranh thủ làm trong suốt bảy năm hôn nhân qua.

Từng khoản tiền thu vào, từng lời khen ngợi từ khách hàng, đều là từng viên gạch tôi âm thầm lát nên con đường thoát thân cho hai mẹ con.

Tôi nhìn vào con số tổng kết cuối cùng: 528.400 tệ.

Đây là quỹ riêng của tôi, là chỗ dựa của tôi, là vũ khí tôi sắp sửa dùng để phản công.

Tôi tắt máy tính, đi vào phòng con gái.

Lạc Lạc vẫn còn đang say giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mang theo nụ cười ngọt ngào, không biết đang mơ thấy món ngon gì.

Tôi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán con.

“Lạc Lạc, dậy nào.” Tôi nhẹ giọng gọi bé.

Con dụi mắt, lầu bầu: “Mẹ ơi… trời còn chưa sáng mà…”

Tôi giúp con mặc vào chiếc váy công chúa đẹp nhất, giọng nói pha chút mê hoặc:

“Lạc Lạc ngoan, mẹ đưa con đến một nơi còn đẹp hơn cả lâu đài cổ tích, nơi có hoàng tử và công chúa thật sự, chịu không?”

Đôi mắt con bé lập tức sáng rỡ, mọi cơn buồn ngủ bay biến hết sạch.

“Thật ạ? Mình đi luôn bây giờ ạ?” Cô bé reo lên vui mừng.

“Đúng vậy, đi ngay bây giờ.”

Tôi nhanh chóng thu dọn giấy tờ tùy thân của hai mẹ con và mấy bộ quần áo để thay.

Sau đó, tôi đến thẳng ngân hàng.

Không chút do dự, tôi rút ngay 100.000 tệ tiền mặt, rồi chuyển toàn bộ hơn 400.000 còn lại vào một chiếc thẻ mới — cái thẻ mà tôi đã lén làm từ lâu, Chu Dịch hoàn toàn không hề hay biết.

Cầm trên tay chiếc thẻ ngân hàng nặng trĩu ấy, tôi có cảm giác như lồng ngực đã bị đè nén suốt bảy năm nay cuối cùng cũng có luồng không khí mới ùa vào.

Điểm đến tiếp theo — công ty du lịch cao cấp nhất trong thành phố.

Tôi đẩy cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của người quản lý khách hàng.

“Chào anh, tôi muốn đặt tour châu Âu cao cấp nhất dành cho mẹ và bé, nửa tháng, tốt nhất là chiều nay có thể khởi hành. Có không?”

Tốc độ nói của tôi rất nhanh, nhưng từng từ rõ ràng, không cho phép nghi ngờ.

Quản lý sững người vài giây rồi mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu tra cứu trên máy tính.

“Thưa chị, đúng là chiều nay có một tour, là tuyến châu Âu ba nước cao cấp nhất của chúng tôi — Thụy Sĩ, Pháp, Ý — kéo dài nửa tháng, toàn bộ nghỉ tại khách sạn 5 sao, ăn nhà hàng Michelin, có hướng dẫn viên riêng… chỉ là giá cả thì…”

“Bao nhiêu?” Tôi cắt lời anh ta.

“Cho hai người là 158.000 tệ.” Anh ta báo giá, ánh mắt dè chừng quan sát phản ứng của tôi.

Tôi lấy chiếc thẻ mới ra từ túi, đưa tới.

“Quẹt thẻ.”

Tôi không chớp mắt lấy một lần.

Tiếng “tít” xác nhận thanh toán thành công là bản nhạc êm tai nhất tôi từng nghe.

Cầm trong tay hợp đồng và vé máy bay, tôi cảm thấy mình như một nữ tướng sắp ra trận, toàn thân tràn đầy khí thế.

Tôi dẫn con gái đến thẳng trung tâm thương mại, từ cửa hàng đồ hiệu trẻ em đến khu đồ thiết kế riêng cho nữ giới, cứ thế quẹt thẻ không ngừng.

Từ đầu đến chân, hai mẹ con hoàn toàn lột xác.

Những món hàng chợ rẻ tiền vì tiết kiệm, những bộ quần áo cũ đã mặc mấy năm chẳng nỡ vứt, tôi cởi từng món, vo lại thành cục rồi thẳng tay ném vào thùng rác của trung tâm thương mại.

Giống như đang vứt bỏ đi quá khứ hèn mọn, cam chịu của mình.

Tại phòng chờ VIP trong sân bay, tôi gửi cho Chu Dịch một tin nhắn cuối cùng.

“Trong tủ lạnh còn mấy gói mì, Tết nhớ ăn dè.”

Sau đó, tôi bình tĩnh rút sim điện thoại ra, bẻ gãy, vứt vào thùng rác.

Tôi tắt nguồn điện thoại, nắm tay con gái, bước lên chuyến bay đi Zurich.

Máy bay lao lên tầng mây, thành phố ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là một chấm sáng mơ hồ.

Tôi tựa lưng vào ghế, từ từ… từ từ thở ra một hơi thật dài.

Trong hơi thở ấy, có bảy năm ấm ức, vô số đêm nước mắt lặng lẽ, có những lần hy sinh bị làm ngơ, có lòng tự trọng bị giày xéo.

Giờ đây, tất cả đã theo làn thở ấy, tan vào trời xanh vạn trượng.

Tô Mạn, chào mừng mày trở về.

03

Khoảng tám giờ tối, Chu Dịch mới tan làm về nhà.

Anh ta mở cửa, đón chào mình là một màn đen đặc và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Anh ta gọi mấy tiếng: “Tô Mạn?”, “Lạc Lạc?”, nhưng chẳng có ai đáp lời.

Anh ta vẫn cho rằng tôi chỉ đưa con về nhà mẹ đẻ, có lẽ còn đang giận chuyện tiền thưởng cuối năm.

Thậm chí, anh ta còn khẽ nhếch môi cười khẩy, nghĩ tôi vẫn nhỏ nhen như thế, giận dỗi cũng chỉ biết chơi cái chiêu trẻ con cũ rích này.

Anh thay giày, đi vào phòng khách, mới phát hiện trên bàn trà có một tờ giấy.

“Tôi và Lạc Lạc đi chơi vài ngày, đừng nhớ.”

Nét chữ là của tôi, thanh thoát nhưng xa cách.

“Đi chơi vài ngày?” Chu Dịch cười khẩy, vò tờ giấy thành cục ném vào thùng rác.

Anh ta nghĩ tôi nhiều lắm là đi vài hôm, tiêu hết tiền rồi, giận xong rồi, sẽ tự biết đường lủi thủi quay về.

Làm việc đến giờ này, bụng đói cồn cào, anh ta theo thói quen đi vào bếp, định xem tôi để phần cơm gì không.

Anh ta mở cửa tủ lạnh…

Sau đó, anh ta sững người.

Chiếc tủ lạnh hai cánh to đùng, trống rỗng hoàn toàn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)