Chương 5 - Những Bưu Thiếp Bí Ẩn

7

Trước khi đi châu Phi, tôi nhận được hai cuộc gọi từ Triệu Tùng Diễn.

Anh ta nói sắp đi hội thảo học thuật, hỏi tôi bộ vest và cà vạt để ở đâu.

“Ngăn thứ hai bên tay trái, trong phòng thay đồ.”

“Ừ, cảm ơn em.”

Sau đó anh ta lại gọi nữa, hỏi keo xịt tóc dùng hết rồi, nên mua ở đâu.

“Cửa hàng chuyên dụng tầng 2 trung tâm thương mại Thiên Việt.”

“Cảm ơn.”

Khi anh ta định cúp máy, tôi chợt gọi lại:

“Chờ đã.”

“Gì vậy? Em đổi ý muốn rút đơn ly hôn rồi à?”

Tôi đang xách balo, cầm thẻ lên máy bay, bước về phía cổng lên tàu.

“Không. Tôi chỉ muốn nói với anh, sau này mấy chuyện vặt như vậy đừng tìm tôi nữa.

Chúng ta nên ít liên lạc thôi.”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, rồi vang lên một tiếng “Ừ”.

Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài.

Điều kiện ở châu Phi đúng là rất gian nan. Trên đường đi thường không có sóng điện thoại, xe chạy xóc nảy suốt, bụi đất tràn vào từ cửa sổ, bám đầy trên áo khoác.

Tắm cũng là vấn đề, nước máy rửa càng rít, cuối cùng chỉ có thể lấy nước khoáng dội lên người.

Nhưng tôi lại trở thành một kẻ xâm nhập vùng thảo nguyên. Cả biển hồng rực rỡ do đàn hồng hạc tạo thành hiện ra trước mắt tôi.

Khi bình minh vừa lên, con vật đầu tiên lao vào dòng sông chảy xiết, và rồi hàng vạn con linh dương đầu bò phi nước đại, nước bắn tung tóe, tiếng hò hét vang vọng, cả đại địa như run lên theo từng bước chân của chúng.

Hoang dã và trù phú song hành, bao la và tự do cùng tồn tại.

Ở đây chỉ có sinh tồn mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi mới tồn tại.

Và ngay giữa lằn ranh sinh – tử đó, là bản hùng ca của sự sống.

Ngồi trên khinh khí cầu nhìn xuống thảo nguyên mênh mông, tôi bỗng thấy lòng mình chưa bao giờ thoáng đãng đến vậy.

Dù là Triệu Tùng Diễn, hay Triệu Sâm, hay thậm chí là Lâm Vãn – người mà tôi chưa từng gặp mặt, tất cả… đều chỉ là người qua đường trong đời tôi.

Tôi không nên vì những người qua đường ấy, mà đánh mất chính mình.

Khi trở về nước, thời hạn “chờ ly hôn” cũng đã qua.

Tôi và Triệu Tùng Diễn chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Vài ngày sau, Triệu Sâm gửi cho tôi một tấm ảnh.

Cuối thu, Triệu Tùng Diễn và Lâm Vãn cùng đi du lịch Nam Tầm. Lâm Vãn mặc chiếc áo khoác kaki, dùng trâm cài tóc, tựa đầu một cách tao nhã lên vai Triệu Tùng Diễn. Hai người nắm chặt tay nhau, cùng nhìn vào ống kính mỉm cười.

Triệu Sâm gửi ảnh cho tôi, hỏi: “Má thấy không, họ có phải rất xứng đôi không?”

Tôi lại bình thản đến bất ngờ, mỉm cười nói: “Nếu cả hai đều độc thân thì đúng là xứng thật.”

Nó gửi thêm một loạt tin nhắn:

“Má tưởng má đi rồi, tụi con sống không tốt hả?”

“Má sai rồi.”

“Ba đi du lịch với cô giáo Lâm vui vẻ khỏi nói.”

“Cô ấy còn giới thiệu cho con một mối làm ăn mới, giờ công việc của con thuận buồm xuôi gió lắm.”

“À đúng rồi, Tử Du đồng ý lời cầu hôn của con rồi. Năm sau tụi con tính có em bé.”

“Nếu má cứ cố chấp như vậy, lúc đó cháu con cũng không cho má chăm đâu.”

Tôi chỉ nhắn lại ngắn gọn:

“Má cũng đâu định chăm con cho con.”

Chưa bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Chào cô, cháu là Tống Tử Du. Cô là mẹ của Triệu Sâm phải không? Cháu có thể nói chuyện với cô một chút không ạ?”

8

Tống Tử Du là bạn gái mà Triệu Sâm theo đuổi suốt ba năm mới chinh phục được.

Tôi từng gặp cô bé một lần, nhìn qua là biết thuộc kiểu người hiểu chuyện, lễ phép.

“Cô ơi, gần đây cháu với Triệu Sâm đang bàn chuyện kết hôn. Ban đầu tính để hai bên gia đình gặp nhau, mà không thấy cô tới.”

Tôi uống một ngụm trà, đáp nhẹ: “Ừ, nó không gọi cô đi.”

“Khi cháu nhắc đến cô, thái độ anh ấy rất kỳ lạ. Cháu có thể hỏi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

Tôi vén lọn tóc bên tai, giọng điềm tĩnh: “Cô đã ly hôn với ba của Triệu Sâm rồi.”

“Nói đơn giản thì, ba nó luôn trong trạng thái ‘ngoại tình trong lòng’. Còn Triệu Sâm thì biết rõ nhưng vẫn bao che, lại còn cho rằng chuyện đó không sai.”

Tống Tử Du kinh ngạc nhìn tôi, tay lỡ làm rơi ly nước, nước tràn ra cả bàn.

“Cô… cô có thể kể rõ cho cháu nghe được không?”

Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào chỗ tôi và Tử Du đang ngồi trong quán cà phê.

Tôi kể hết mọi chuyện.

Càng nghe, sắc mặt cô bé càng khó coi.

Cô ngồi ôm lấy ly nước, cúi đầu nhìn làn nước đang rung, rất lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Cô ơi, cháu thấy… Một người đến cả mẹ mình còn có thể đối xử lạnh lùng như vậy, thì với vợ cũng không khá hơn đâu.”

“Hôm nay ảnh không cho rằng việc ba mình ngoại tình là sai, thì ngày mai nếu chuyện đó xảy ra với ảnh, ảnh cũng chẳng cảm thấy mình có lỗi.”

Cô gái trẻ chống cằm nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên những nếp nhăn hằn sâu trên mặt tôi, dường như có chút sững sờ.

“Cô ơi, cháu mới hai mươi lăm tuổi, vẫn còn cơ hội thất tình, chia tay, rồi yêu lại người khác.”

“Nhưng nếu đến năm năm mươi tuổi mà phải đối mặt với những chuyện như thế này, cháu sợ mình sẽ không đủ dũng khí để bắt đầu lại.”

Cô bé ban đầu còn thấy bối rối, nhưng khi nhìn tôi, lại như được giải tỏa phần nào.

“Cô ơi, cháu nghĩ… cháu cần nhìn lại Triệu Sâm một lần nữa. Và cũng cần suy nghĩ lại về hôn nhân của mình.”

Sau này, tôi nghe tin Tống Tử Du chia tay Triệu Sâm từ miệng con gái.

Tử Du không nhắc đến chuyện đã gặp riêng tôi. Chỉ nói, cô cảm thấy Triệu Sâm có vấn đề về tư duy và nhân cách.

Ở một số mặt, Triệu Sâm thật sự giống hệt Triệu Tùng Diễn.

Đọc tiếp

Báo cáo