Chương 4 - Những Bưu Thiếp Bí Ẩn

Ngày hôm sau, con trai vẫn cố gắng thuyết phục tôi lần cuối:

“Má, có phải trong lòng má thấy không cam tâm, nên muốn dùng chuyện ly hôn để ép ba đoạn tuyệt với cô giáo Lâm không?”

“Không cần thiết đâu. Thiệt, không cần thiết. Cô giáo Lâm giúp con rất nhiều. Đối tác làm ăn hiện giờ của con là học trò của cô ấy. Chính nhờ cô ấy gật đầu, hợp tác của tụi con mới thuận lợi.”

“Cô ấy không giống má. Cô ấy là giáo sư đại học, có quan hệ rộng, hiểu biết sâu, có thể giúp con đi đường tắt. Còn má á, mỗi ngày chỉ quanh quẩn với chuyện cơm nước linh tinh.”

“Má cũng lớn tuổi rồi, lo nghĩ vì con nhiều một chút đi, đừng làm khó ba với cô giáo Lâm nữa.”

Tôi nhìn đứa con trai mình đã nuôi hơn hai mươi năm, chỉ cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.

Đứa bé năm nào còn bám lấy tôi, khóc lóc đòi tôi bế, chớp mắt đã lớn thế này.

Khi còn bé, tôi không nỡ để nó chịu một chút uất ức.

Vậy mà lớn rồi, nó lại nói với tôi: “Má chịu thiệt chút cũng đâu sao, cứ coi như là vì con đi.”

Tôi thất vọng lắc đầu: “Con với ba con, đúng là giống nhau. Đều không biết xấu hổ.”

Thấy khuyên không được, con trai tức giận, bực bội nói: “Ba, má mà đòi ly hôn, thì cho má ly luôn!”

“Con không tin má sống với ba ba chục năm rồi mà dám bỏ đi. Còn thời gian một tháng chờ ly hôn nữa mà, con cá chắc, chưa đến một tháng má sẽ quay về xin ba cho quay lại.”

“Một người phụ nữ nông thôn không học vấn, không bằng cấp, không EQ như má, mà lấy được người tri thức như ba thì nên biết điều đi. Không biết ra ngoài gặp phải cái gì mà về nhà lại làm giá.”

Triệu Tùng Diễn không nói gì, nhưng gương mặt lại lộ rõ vẻ tán đồng.

Lúc trước là anh ta cầu hôn tôi, giờ lại thấy tôi cao không với tới anh ta.

“Chát!” — Con gái tát thẳng vào mặt anh trai một cái, rồi cầm ly nước tạt thẳng vào mặt hắn.

“Mày vừa nói cái gì đấy?! Hồi nhỏ má không chê mày tè dầm, giờ lớn rồi mày có tư cách gì chê má?”

“Triệu Sâm! Mày đừng quên, mày là do má nuôi lớn!”

“Mày sốt cao nhập viện, là má thức đêm chăm mày. Mày vào đại học, là má gồng gánh chuyển đồ cho mày. Còn ba mày hả? Ba mày thì đang đi hẹn hò với người tình cũ!”

“Trước khi mày vào đại học, rõ ràng không phải như vậy. Giờ người ta cho mày chút lợi ích, mày quay ra trở mặt với cả má mình?”

Triệu Sâm lau nước trên mặt bằng khăn, lạnh lùng cười: “Là vì chị chưa gặp cô giáo Lâm thôi. Nghe mỗi má nói một phía, nên mới thành kiến. Đợi cô ấy cũng giúp chị vài cái hợp đồng làm ăn, chị sẽ không nói vậy nữa đâu.”

Nuôi con trai bao nhiêu năm, vậy mà muốn cắt đứt quan hệ, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Triệu Tùng Diễn là người rất sĩ diện, anh ta sẽ không bao giờ cúi đầu, cũng sẽ không mở miệng giữ tôi lại.

Anh ta vào nhà vệ sinh chải tóc thật chỉnh tề, rồi lấy từ tủ đồ ra chiếc áo sơ mi tôi từng gấp gọn, khoác thêm áo vest bên ngoài.

“Em đã muốn ly hôn đến vậy, thì ly hôn đi.”

Chúng tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Triệu Sâm cũng đi cùng.

Lúc điền thông tin, nó chỉ vào một sợi tóc bạc trên đầu tôi, cười khẩy: “Già thế này rồi còn đòi ly hôn, má đúng là chịu chơi đó.”

Nữ nhân viên ngẩng đầu nhìn ngày sinh trên giấy tờ, nhíu mày nói: “Cô còn chưa đến tuổi nghỉ hưu mà, sao gọi là già được?”

“Huống hồ mỗi ngày chỗ tôi làm đều có người đến ly hôn, hai mươi tuổi cũng có, bảy tám mươi cũng có. Dù bao nhiêu tuổi, ai cũng có quyền lựa chọn, cũng có cơ hội để bắt đầu lại, đúng không?”

Triệu Sâm lập tức im bặt.

Ra khỏi cục dân chính, tôi và con gái rẽ trái, Triệu Tùng Diễn và Triệu Sâm rẽ phải.

Triệu Tùng Diễn cúi đầu nhìn tôi từ trên cao, nói từng chữ một: Lâm Nguyên Hoa, em còn một tháng để suy nghĩ. Nếu em đổi ý, anh sẽ giúp em rút lại đơn ly hôn.”

“Ba yên tâm.” – Triệu Sâm đi theo sau lưng Triệu Tùng Diễn – “Con cá chắc không đến mười ngày nữa, má sẽ tự động quay về thôi.”

“Nói mới nhớ, ba ơi, khách hàng mà cô giáo Lâm giới thiệu lần trước, bao giờ thì có thể gặp mặt ạ?”

Tôi không nghe tiếp nữa, xoay người, rẽ sang con đường khác với họ.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, nắng quá rực rỡ, bầu trời cũng xanh đến lạ thường.

Tôi và con gái nắm tay nhau đi dạo trung tâm thương mại.

Tôi nhuộm tóc đen lại, còn uốn xoăn sóng nhẹ.

Con gái chọn cho tôi rất nhiều chiếc váy đẹp.

Tôi nhìn mình trong gương ở phòng thử đồ, bất chợt cảm thấy… Năm mươi tuổi cũng không quá già.

Ly hôn ở tuổi năm mươi, cũng chẳng phải quá muộn.

Ít nhất, tôi vẫn còn mấy chục năm phía trước, để sống một cuộc đời mình thật sự mong muốn.

Khi trở về nhà, con gái khoác tay tôi, hào hứng nói: “Má, vài hôm nữa con tính xin nghỉ phép, đi Tanzania xem cuộc di cư lớn của động vật.”

“Điều kiện hơi khắc nghiệt, nhưng cảnh tượng sẽ rất choáng ngợp. Má đi với con nha?”

“Đi!”

Báo cáo