Chương 1 - Những Bí Mật Trong Căn Nhà Cố Viễn
“Lâm Oanh Ý, cô chiếm căn nhà của người tôi yêu, còn dám muối dưa cải trong chum nước — cô xứng à?”
Một giọng nữ ngọt lịm mà the thé vang lên ngay ngoài cổng sân nhà tôi. Tôi đang cố sức nâng tảng đá xanh nặng trịch để đè lên hũ cải vừa nghe thấy thì tay trượt một cái, tảng đá “bịch” một tiếng rơi thẳng xuống đất, bụi tung mù mịt.
Hôm nay là năm thứ mười một kể từ ngày tôi nhận được tin Cố Viễn “hy sinh”. Vậy mà anh lại xuất hiện — sống sờ sờ, còn nóng hổi nguyên vẹn — ngay trước mặt tôi.
Anh cao lớn hơn xưa, vai rộng chân dài, quân phục mới tinh càng khiến dáng vẻ anh rắn rỏi cứng cáp. Lông mày sắc như lưỡi dao, ánh mắt bén nhọn. Nhưng ánh mắt ấy… lại xa lạ đến mức khiến tim tôi bất giác se thắt lại.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tóc uốn lọn thời thượng, đang bịt mũi như thể nơi này bốc mùi hôi thối. Ánh mắt cô ta nhìn tôi, như thể đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu đến buồn nôn.
“Anh Cố, anh nhìn đi, cô ta đã biến căn nhà của anh thành cái dạng gì rồi hả?” Bạch Lộ giậm chân, giọng chua lè mà điệu chảy nước. “Đây là căn nhà anh để lại cho người anh yêu, chứ đâu phải để cô ta sống cùng gã đàn ông khác!”
Cả đầu tôi như bị tiếng sét đánh trúng, nổ “đùng” một cái.
Người yêu? Gã đàn ông khác?
Mười một năm trước, đơn vị cử người đến báo tin, nói Cố Viễn đã anh dũng hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ tuyệt mật ở biên giới. Giấy trắng mực đen, dấu đỏ đóng rõ ràng. Tôi khóc đến trời đất quay cuồng, ôm lấy chiếc áo lính của anh mà cảm thấy cả thế giới sụp đổ.
Nhưng tôi không thể gục mãi. Trong bụng tôi còn một sinh linh. Tôi cắn răng bước tiếp, gắng gượng làm việc trong nhà máy dệt, một mình nuôi con, gìn giữ căn nhà này như báu vật. Tôi đã nghĩ sẽ thủ tiết cả đời, sống cạnh linh vị của anh đến khi nhắm mắt.
Nhưng giờ anh lại trở về.
Dắt theo một người phụ nữ khác. Rồi mở miệng ra… nói tôi đội sừng cho anh.
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Mùi tanh lan dần trong khoang miệng. Tôi không khóc. Nước mắt của tôi đã cạn kiệt từ mười một năm trước rồi.
Tôi chỉ nhìn thẳng vào Cố Viễn, từng chữ như rơi xuống vực sâu: “Cố Viễn, cô ta là ai? Còn anh… suốt mười một năm qua đã chết ở đâu vậy?”
Ánh mắt anh lướt qua đôi tay chai sạn của tôi, chiếc quần lao động đã bạc màu sau bao năm giặt đến trắng bệch. Cuối cùng, dừng lại ở sau lưng tôi — nơi ba đứa nhỏ đang thập thò nấp vào cánh cửa: Đại Song, Tiểu Song, và đứa út trong lòng tôi – Tiểu Bảo – vừa tròn một tuổi.
Ba đứa trẻ, ba người cha.
Đó là “bí mật” mà cả làng đều biết, cũng là nỗi ô nhục lớn nhất trong đời Lâm Oanh Ý.
Sắc mặt Cố Viễn đen lại, nặng nề đến mức có thể vắt ra nước. Anh bước lên một bước, khí thế mạnh mẽ áp thẳng tới, giọng trầm thấp như ép ra từ kẽ răng: Lâm Oanh Ý, tôi rời đi mười một năm… mà cô cũng chẳng nhàn rỗi nhỉ?”
Anh nghĩ rằng, ba đứa trẻ này… không có đứa nào là của anh.
Cũng phải thôi. Ngày anh đi, tôi vừa mới phát hiện mình mang thai song sinh, còn chưa kịp nói với anh một lời.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Viễn, thất vọng, phẫn nộ và cả nỗi đau mơ hồ cuộn trào – tất cả đan xen, như lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim tôi.
“Anh Cố, nói nhiều với cô ta làm gì!” – Bạch Lộ cắt ngang, giọng điệu đầy khinh thường. Cô ta tiến lên một bước, đứng trước mặt tôi, dáng vẻ ngạo nghễ của người chủ nhà. “Cô là Lâm Oanh Ý phải không? Tôi là bác sĩ của anh Cố ở bệnh viện quân đội, tên Bạch Lộ. Anh ấy lần này thoát khỏi cánh cửa tử thần, là nhờ tôi liều mạng cứu về. Anh luôn nhớ thương ‘người yêu đã hy sinh’ của mình, nên tôi mới đi cùng về đây thăm lại. Không ngờ… lại thấy cảnh tượng thế này.”
Câu cuối cùng cô ta nói, nhấn từng chữ, vừa mỉa mai vừa cay nghiệt, mỗi âm thanh đều như một nhát dao cắt vào lòng tự tôn của tôi — người đàn bà từng thề sẽ thủ tiết trọn đời cho một kẻ… đã “chết”.
Bạch Lộ liếc tôi một cái đầy khinh miệt: “Không ngờ căn nhà mà anh ấy một lòng một dạ bảo vệ… từ lâu đã bị người khác cưỡi lên đầu làm chủ.”
Khi cô ta nói, ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên cổ tay Cố Viễn — nơi anh đang đeo một chiếc đồng hồ Thượng Hải mới toanh, ánh kim lạnh lẽo như lưỡi dao, chói đến mức khiến mắt tôi đau nhói.
Năm đó tôi phải bán đi chiếc vòng bạc hồi môn, mới chắt chiu đủ tiền mua tặng anh một chiếc đồng hồ. Anh từng nói, đó là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Cũng chính tay tôi đã đeo nó lên cổ tay anh trước khi anh lên đường nhập ngũ.
Thế mà giờ đây, anh mang chiếc đồng hồ người khác tặng, dắt theo một người phụ nữ khác, quay về trách tôi vì sao không chờ anh.
Buồn cười đến mức… đau cả tim.
Tôi bỗng bật cười, cười đến mức nước mắt cũng trào ra. Tôi đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Viễn, giọng dứt khoát:
“Thủ trưởng Cố, chúc mừng anh sống sót trở về, lại còn tìm được người tốt bụng để gửi gắm. Căn nhà này là anh từng đích thân làm đơn xin cấp làm nhà tân hôn. Nhưng tên trong sổ đỏ là tôi – Lâm Oanh Ý. Sau khi anh ‘hy sinh’, tôi cũng đã nhận khoản trợ cấp liệt sĩ. Xét về lý… giữa chúng ta đã chẳng còn liên quan.”
Tôi dừng lại, chỉ thẳng ra cổng:
“Vậy nên — làm ơn, mời hai người rời khỏi nơi này. Chỗ này… không hoan nghênh.”
Từng chữ như một cái tát trời giáng, giáng thẳng lên mặt Cố Viễn và Bạch Lộ.
Bạch Lộ tức đỏ mặt, gào lên: “Cô… cô đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Cố Viễn càng u ám đến cực độ, anh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc đến mức như muốn đục hai cái lỗ trên người tôi vậy.
Đúng lúc ấy, trong nhà vang lên một tiếng khóc oa oa — là Tiểu Bảo tỉnh giấc.
Tim tôi thót lên. Không rảnh đôi co với bọn họ nữa, tôi lập tức xoay người chạy vào trong.
Vừa mới bế Tiểu Bảo lên, thì bóng dáng cao lớn của Cố Viễn đã chắn ngay trước cửa. Anh nhìn tôi thành thạo thay tã cho con, ánh mắt rối bời như tơ vò, giọng trầm khàn:
“Thằng bé… là con ai?”
2.
Tôi không đáp lại. Chỉ dồn hết tâm trí dỗ dành Tiểu Bảo trong vòng tay.
Thằng bé tròn trịa, bụ bẫm, đôi mắt đen láy đang tò mò nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt cao lớn đang đứng chắn ngay cửa. Mà nét mặt kia — từ lông mày, sống mũi cho đến cằm — như được đúc ra từ cùng một khuôn với cha nó.
“Trả lời đi, Lâm Oanh Ý!” Giọng Cố Viễn vang lên, mang theo sự giận dữ không thể kìm nén. “Cô theo thằng đàn ông nào? Gã nào là bố tụi nhỏ?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh tanh:
“Đàn ông ngoài luồng?” “Thủ trưởng Cố, anh lấy tư cách gì để hỏi tôi câu đó? Là với tư cách người chồng đã chết của tôi, hay là với tư cách ‘anh Cố’ của bác sĩ Bạch đây?”
Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ “anh Cố”, nghe vừa như nhắc nhở, lại vừa như tự chế giễu chính mình.
Cố Viễn bị tôi nói cho nghẹn họng, một chữ cũng không thốt ra nổi. Ngực anh phập phồng dữ dội, rõ ràng không ngờ được rằng — người vợ nhỏ ngày nào luôn ngoan ngoãn dịu dàng, mỗi lời nói ra đều dè dặt nhún nhường — lại có ngày trở nên sắc bén, mỉa mai, châm chọc đến mức không chừa đường lui như hôm nay.
Mười một năm qua anh đi con đường của anh – rộng rãi, bằng phẳng, rợp bóng quân kỳ. Còn tôi… một mình bước đi trên chiếc cầu độc mộc chông chênh giữa giông tố.
Anh không biết đâu — không thể nào biết được — một người phụ nữ nuôi ba đứa con, đối mặt với lời ra tiếng vào ở nhà máy, hứng chịu sự quấy rối của lũ đàn ông rảnh việc trong làng… Nếu không học cách trở nên mạnh mẽ, tôi đã sớm bị cuộc đời này xé xác ra từng mảnh rồi.
“Cô…” – Cố Viễn giơ tay chỉ thẳng vào tôi, tức đến mức nói cũng không thành lời.
Bạch Lộ thấy thế thì lập tức tiến lên “dỗ dành”, giọng ngọt như mía lùi: “Anh Cố, đừng tức giận, tức lên hỏng người thì em đau lòng lắm đấy. Đối với loại phụ nữ thế này có gì phải nói nhiều? Cứ gọi người của phòng bảo vệ đến, đuổi thẳng ra ngoài là xong.”
Vừa nói, cô ta vừa thân mật khoác tay anh, động tác thuần thục như thể đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần.
Tôi nhìn hai người họ – kẻ chủ động, người để mặc – như đã là một cặp mặc định. Trái tim tôi như bị một con dao mang tên quá khứ xoáy một vòng thật sâu. Cơn đau ấy… lạnh đến tận tủy.
“Đuổi tôi ra khỏi nhà?” Tôi ôm chặt Tiểu Bảo, đứng dậy, từng bước tiến thẳng về phía hai người họ, từng chữ rõ ràng:
“Bác sĩ Bạch, hình như cô đang hiểu sai tình hình rồi. Căn nhà này, sổ đỏ mang tên tôi – Lâm Oanh Ý. Tôi đã sống ở đây suốt mười một năm, từ lúc anh Cố được báo là hy sinh. Vậy giờ nói xem, ai mới là người nên cút ra khỏi đây? Hay là cô tự thấy việc làm người thứ ba là chuyện hiển nhiên, đến mức không còn biết thế nào là ‘tới trước về sau’ nữa rồi?”
Từng câu từng chữ như liên thanh bắn thẳng ra, khiến Bạch Lộ không kịp trở tay. Ở thời buổi này, mọi người vẫn còn nói chuyện vòng vo ý tứ, riêng hai chữ “tiểu tam” tôi nói ra… chẳng khác gì một quả bom chát chúa nổ tung trong sân nhà.
Bạch Lộ trắng bệch cả mặt. Cô ta run rẩy chỉ tay vào tôi, môi run bần bật: “Cô… cô nói bừa! Cô vu khống trắng trợn!”
Tôi cười lạnh, xoay mặt nhìn thẳng Cố Viễn:
“Tôi nói bừa? Thủ trưởng Cố, vậy anh trả lời đi — tôi có nói sai không? Giữa anh và cô ta, rốt cuộc là mối quan hệ gì? Lần này anh quay về… là để thăm ‘gia đình liệt sĩ’ sao? Là để xem người vợ đã giữ di ảnh anh suốt mười một năm sống có ‘ổn’ không ư?”
Ánh nhìn của tôi sắc lạnh, như mũi dùi đâm xuyên qua lớp ngụy trang mà anh cố dựng lên.
Nhưng Cố Viễn… im lặng.