Chương 7 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Biệt Danh Chim Cu Già
7
“Anh nên cảm thấy may mắn là mục tiêu của Hồng Viễn là Tân Dược Khoa, chứ không phải hạ bệ tập đoàn Phí.”
“Nếu không, nơi mà anh và bố anh đang ở bây giờ, là trại giam.”
“Anh… anh…”
Phí Tịch bàng hoàng, nửa ngày không thốt nổi một câu,
“Hóa ra em luôn tính toán anh? Hứa Tinh Xán! Em đúng là đàn bà độc ác!”
“Tính toán?” Tôi cắt ngang, giọng đầy chán ghét:
“Phí Tịch, đừng tự cho mình quan trọng quá. Sống chết của nhà họ Phí, tôi chẳng buồn liếc mắt một cái.”
“Được rồi, đừng gọi nữa.”
“Nếu không, tôi không ngại để anh nếm thử thế nào là thân bại danh liệt thật sự.”
Cúp máy, trong màn đêm, nơi lồng ngực tôi là một khoảng trống lạnh lẽo.
Người từng chiếm trọn tám năm thanh xuân của tôi, từng là cả thế giới của tôi,
cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt tôi bộ mặt hèn hạ và xấu xí nhất.
Trận lội ngược dòng đầu tiên ở Hồng Viễn,
đã khiến tôi nhanh chóng lọt vào tầm mắt của các lãnh đạo chủ chốt ở vài bộ phận quan trọng.
Người đầu tiên chìa cành ô-liu về phía tôi chính là Cố Thời Dự.
Trong tiệc mừng công, anh cầm một ly champagne bước về phía tôi.
Gương mặt điển trai đầy sức hút ấy, chẳng hề che giấu sự tán thưởng trong ánh mắt.
“Chúc mừng, trận chiến Tân Dược Khoa lần này, em làm rất đẹp.”
Anh thu lại nụ cười một chút, rồi nói tiếp:
“Cái mặt của Triệu Minh Triết lúc đó, đủ để tôi cười nguyên một tháng.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch:
“Chỉ là may mắn thôi mà.”
Cố Thời Dự khẽ bật cười:
“Đây không gọi là may mắn, đây gọi là bản lĩnh.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và ngay thẳng:
“Hồng Viễn cần những người có bản lĩnh như em. Sau này nếu cần giúp đỡ gì, cứ nói thẳng.”
“Cảm ơn anh Cố.”
Tôi bình thản nhận lấy sự công nhận đó.
Vài ngày sau, tôi vừa kết thúc cuộc họp của một dự án hợp tác giữa phòng ban của Cố Thời Dự.
Anh đi bên cạnh tôi, cả hai đang trao đổi khẽ về một chi tiết trong dự án.
“Anh Cố, em nghĩ là…”
Câu nói của tôi còn chưa dứt thì bị một bóng người đột ngột, nhếch nhác chắn ngang giữa hành lang.
Là Phí Tịch.
Anh ta đứng thẳng đơ ở đó, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận và bất cam.
Cố Thời Dự hơi khựng lại, bình thản bước lên chắn giữa tôi và anh ta.
Phí Tịch lao tới, nhưng lập tức bị bảo vệ chặn lại,
chỉ có thể đứng cách mấy bước, gào lên khản giọng:
“Hứa Tinh Xán! Em rốt cuộc phải thế nào mới chịu quay lại?”
“Em phải nhìn thấy anh tan cửa nát nhà em mới hả dạ à?”
Lúc này anh ta mới nhận ra sự hiện diện của Cố Thời Dự bên cạnh tôi,
đôi mắt vì ghen tức mà đỏ rực:
“Thằng đó là ai? Hứa Tinh Xán, em nhanh như vậy đã lên giường với người khác rồi à?”
Anh ta tự cười nhạo mình, lại bật cười chua chát:
“Hóa ra em là loại đàn bà hèn hạ này! Cuối cùng thì anh cũng nhìn rõ em rồi!”
Lông mày Cố Thời Dự nhíu lại, thoáng qua rất khẽ.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt, bảo anh không cần xen vào, để tôi xử lý.
Tôi lấy chìa khóa xe từ trong túi xách, ngón tay nhẹ nhàng bấm nút.
Chiếc Porsche đỗ ở xa lập tức bật sáng đôi đèn pha sắc lạnh.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xám xịt tuyệt vọng của Phí Tịch.
Giọng tôi không cao, nhưng bình thản như đang xua một con chó hoang chắn đường:
“Ông Phí, chắn đường rồi, tránh ra.”
Phí Tịch còn muốn lao lên, nhưng đã bị bảo vệ khống chế.
Giọng anh ta vẫn vọng mãi sau lưng tôi:
“Hứa Tinh Xán, anh xin em, anh quỳ xuống cũng được, mạng anh cũng đưa cho em!”
“Em quay lại được không? Anh không thể sống thiếu em…”
Tôi ngồi vào xe, tiếng động cơ trầm thấp vang lên,
để lại phía sau tất cả những thứ đó, ngày càng xa dần.
Vài ngày sau, tập đoàn Phí chính thức tuyên bố phá sản và thanh lý.
Cha của Phí Tịch không qua khỏi trong ICU, mẹ anh ta cũng ngã quỵ vì không chịu nổi cú sốc.
Trang nhất bản tin tài chính là bức ảnh chói mắt của tòa nhà Phí Thị bị niêm phong.
Ngay sau đó, lại là bài phỏng vấn đặc biệt về quản lý cấp cao mới của Hồng Viễn – Hứa Tinh Xán.
“Choang!”
Một chiếc ly thủy tinh rẻ tiền bị ném xuống sàn nhà dơ bẩn, vỡ tan thành từng mảnh.
Phí Tịch co ro trên chiếc ghế sô-pha cũ nát trong căn phòng thuê tối tăm,
đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào tấm ảnh đầy tự tin trong bài phỏng vấn kia.
Hận thù như đang ăn mòn từng tấc ruột gan anh ta.
“Tất cả đều tại cô ta! Chính cô ta đã hủy hoại tôi, hủy hoại tất cả của tôi!”
Phí Tịch lẩm bẩm, vừa uống một ngụm rượu.