Chương 6 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Biệt Danh Chim Cu Già
6
Người sáng lập Tân Dược Khoa – Triệu Minh Triết – là một thiên tài kỹ thuật, nhưng cũng là một thương nhân cáo già.
Trong văn phòng sáng đèn suốt đêm, cà phê trở thành thứ duy nhất giúp tỉnh táo.
Chúng tôi lật từng điều khoản bổ sung, rà soát từng bên liên quan.
Đội ngũ từ ban đầu còn nghi ngờ,
đến khi nhìn tôi, trong mắt họ đã dần xuất hiện sự tin phục.
“Quản lý Hứa, sao chị phát hiện ra điều khoản hạn chế này vậy?”
Một trợ lý pháp vụ trẻ tuổi không nhịn được hỏi.
Tôi xoa thái dương đang căng lên, mắt vẫn nhìn vào những dòng điều khoản dày đặc.
“Những thứ quá tốt, thường luôn giấu bẫy phía sau.”
Khi phần lõi bị ép ra hết nước, giá trị của Tân Dược Khoa lập tức sụt giảm đáng kể.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Tôi cần một bằng chứng có thể đập tan ảo tưởng của Phí Thị, buộc Hồng Viễn nuốt trọn công ty này với giá thấp nhất.
Trong đầu tôi chợt lóe lên dòng tin nhắn của Phí Tịch:
“Thủ đoạn bẩn thỉu.”
Có lẽ Phí Thị từng ngầm đưa lợi ích để thúc đẩy thương vụ này.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người.
Đột phá nằm ở những quyền lợi liên quan mà Triệu Minh Triết đang nắm giữ.
Tôi không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Sau một tuần ngày đêm đảo lộn, tôi mang bản báo cáo đặt lên bàn làm việc của Trịnh Lan.
Chị cầm lấy, lật xem từng trang, im lặng tận ba phút.
“Thứ này đủ để khiến Triệu Minh Triết phải ngồi bóc lịch vài năm, cũng đủ khiến Phí Thị không ngóc đầu lên nổi. Em định xử lý thế nào?”
Giọng tôi không mang chút cảm xúc nào:
“Chị Trịnh, mục tiêu của Hồng Viễn là công nghệ và thị trường của Tân Dược Khoa, chứ không phải hạ bệ Phí Thị.”
“Dùng nó để buộc Triệu Minh Triết khuất phục, chấp nhận mức giá thấp hơn. Còn về Phí Thị, trời sẽ tự có cách xử.”
Khóe môi Trịnh Lan khẽ nhếch cười:
“Tốt lắm, đây mới là người Hồng Viễn cần. Đi chuẩn bị đàm phán đi.”
Cuộc đàm phán với Tân Dược Khoa diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán.
Khi tôi đưa ra những chứng cứ rõ ràng, Triệu Minh Triết đã không còn sức phản kháng.
Cuối cùng ông ta run rẩy cầm bút, ký tên vào thỏa thuận.
Đàm phán kết thúc, đoàn người Triệu Minh Triết rời đi trong thất bại ê chề.
Trịnh Lan đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, vỗ mạnh lên vai tôi:
“Làm tốt lắm! Đây mới đúng là cách chơi của Hồng Viễn! Tối nay tiệc ăn mừng, chị mời!”
Cùng với thành công rực rỡ, cũng là hồi chuông báo tử cho tập đoàn Phí.
Ngày hôm sau sau tiệc ăn mừng, một bóng dáng già nua xộc thẳng vào Hồng Viễn.
Đó là Chu Mẫn.
Bà ta bất chấp tất cả, gào lớn bên trong, giọng đầy tuyệt vọng:
“Hứa Tinh Xán! Dì biết con ở trong đó! Con ra đây! Ra đây gặp dì một lần thôi!”
Tôi qua khe rèm cửa sổ, lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn ở sảnh lớn.
Cô lễ tân khó xử dùng điện thoại nội bộ báo tôi:
“Quản lý Hứa, mẹ của Tổng Phí – bà Chu – nhất quyết muốn gặp chị, cảm xúc rất kích động…”
“Nói với bà ấy, tôi đang họp. Mời bà ấy rời đi.”
Giọng tôi rõ ràng vang qua điện thoại nội bộ.
“Con không thể nhẫn tâm như vậy được! Bố của Phí Tịch không qua khỏi rồi!”
“Xin con nể tình ông ấy luôn coi con như con gái, đến gặp ông ấy một lần thôi! Ông ấy hôn mê mà vẫn gọi tên con đấy!”
“Quản lý Hứa?” Giọng cô lễ tân mang theo ý dò hỏi.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Chuyển lời tôi nói với bà ấy,”
Giọng tôi còn lạnh lùng hơn lúc trước:
“Giờ là giờ làm việc, không tiếp khách.”
Nói xong, tôi trực tiếp cắt liên lạc.
Dưới tầng, tiếng khóc xé ruột của Chu Mẫn dần dần biến mất.
Tôi vẫn tiếp tục vùi đầu vào tài liệu dự án.
Chuyện sinh ly tử biệt của nhà họ Phí, với tôi giờ đã là câu chuyện của một thế giới khác.
Nửa đêm, tôi đang ngủ say thì bị một số lạ làm phiền.
Trong cơn mơ màng, tôi bắt máy, bên kia là tiếng gào điên loạn của Phí Tịch:
“Hứa Tinh Xán! Mẹ kiếp, em nhẫn tâm quá! Em còn có phải là người không?”
“Mẹ anh van xin em, bố anh đang nằm chờ chết trong ICU, mà em ngay cả mặt cũng không ló ra sao?”
“Anh có thứ trong tay khiến em không ngóc đầu lên nổi ở Hồng Viễn! Tin hay không, anh sẽ lật hết ra ngay bây giờ?”
Tôi lặng lẽ nghe xong, rồi hỏi một câu:
“Phí Tịch, anh nói xong chưa?”
Đầu dây bên kia đột nhiên nghẹn lại.
“Thứ trong tay anh, có phải là mấy khoản tiền mờ ám anh đưa cho Triệu Minh Triết để lấy lòng?”
“Hay là những bảng kê giả anh lập để rút tiền, nhưng lại ký bằng tên tôi?”
Tôi bật cười khẽ, giọng đầy khinh bỉ: