Chương 4 - Như Ý Truyện
20.
Quả nhiên, chỉ một tháng sau, bụng Tô Vãn đã to như cái thúng, da bụng ngày trước mịn màng bóng loáng giờ nổi lên vô số gân xanh chằng chịt. Cỗ quỷ khí trong bụng nàng phát triển ngày càng mạnh, chỉ sợ sắp muốn xé bụng mà ra.
Trước tình trạng kỳ quái của Tô Vãn, Tô Thanh Hà vẫn làm ngơ như chẳng nhận thấy, chỉ bảo mang thai chính là khó khăn như vậy, dặn dò tỷ ấy nghỉ ngơi nhiều hơn để an thai, tránh đi lại nhiều.
Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn thẳng vào người phụ thân cùng chung huyết thống này của mình, ông ta đáng sợ thật đấy, ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng đang tâm ra tay hại ch.ết.
Mà Diệp Hành bên này, vì Tô Vãn mang thai mà ngày càng săn sóc cưng chiều tỷ ấy. Hắn trìu mến nhìn cái bụng nhô lên bất thường của đích tỷ, ánh mắt tràn ngập tha thiết yêu thương, khiến cho Tô Vãn không dám nói ra việc cái thai này có vấn đề.
Một lần, Tô Vãn té xỉu không rõ nguyên nhân, Lưu Oánh tìm khắp danh y lẫn đạo sĩ giang hồ đều chẳng chẩn ra được bệnh của nữ nhi, ngược lại còn bị Tô Thanh Hà trách cứ cả ngày điên điên rồ rồ, chẳng có bộ dạng mà một chủ mẫu nên có.
Loay hoay mãi mà chẳng giải quyết được gì, cuối cùng quá sốt ruột vì con gái yêu, Lưu Oánh tới tìm ta.
Vì Tô Vãn, lần đầu tiên bà ta chịu cúi cái đầu cao quý ấy xuống.
Bà ta van xin: “Như Ý, xin con cứu, cứu Vãn nhi đi.”
Dáng vẻ ăn nói khép nép này khiến ta trong thoáng chốc nhớ tới hình bóng mẫu thân.
Nếu vẫn còn sống, người chắc chắn cũng sẽ vì sự an nguy của ta mà cầu cứu khắp nơi.
21.
- Phu nhân muốn ta cứu tỷ tỷ, vậy hãy mang thành ý ra đây đi.
Ta nhìn chằm chằm vào bà ấy, không chớp mắt nói.
Lưu Oánh hơi do dự, rồi nói: “Con có yêu cầu gì, nếu có thể đáp ứng thì ta sẽ nhất định sẽ thỏa mãn toàn bộ.”
- Lúc trước phu nhân đã hại ch.ết mẫu thân của ta, người nói xem phải làm thế nào mới có thể khiến ta nguôi hận đây?
Ta mặt không biểu tình nhìn đích mẫu.
Lưu Oánh ngẩng phắt lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi:
- Ngươi đã thấy hết.
- Ta đã bảo là đứa nhỏ nhà ngươi có chỗ quái lạ mà, vậy mà lão gia lại không tin ta, cứ một mực muốn gửi ngươi vào đạo quán.
Rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, bà ấy nhìn ta, mặt mũi vặn vẹo nói:
- Hài tử trong bụng Vãn nhi là ngươi xuống tay phải không? Là ngươi học tà thuật ở đạo quán rồi giờ về trả thù?
- Xin con, có cái gì đều hướng vào ta đi, Vãn nhi ah, con bé vô tội, con bỏ qua cho con bé đi mà, rồi con muốn ta làm gì thì ta cũng chịu.
Ta nhếch miệng: “Ta chưa bao giờ làm gì Tô Vãn cả. Ta muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân một cách đường đường chính chính, mấy thủ đoạn bỉ ổi này ta khinh thường làm.”
Nghe ta phủ nhận, mặt mày Lưu Oánh chợt xám như tro, bà ta lẩm bẩm: “Vậy Vãn nhi của ta không cứu được nữa ư.”
Rồi bỗng dưng, bà ấy lại như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay ta: “Năm đó, là lão gia để cho ta đẩy ngã mẹ con, lại cố ý bảo ta kéo dài thời gian đừng gọi bà đỡ đến, người gi.ết mẹ con là ông ấy, không phải ta, nên van cầu con, mau cứu Vãn nhi của ta đi mà.”
Vừa nói, bà ấy vừa quỳ xuống đất, dập đầu van xin ta.
Mà khi nghe được trọng vẹn những lời này, ta lập tức ch.ết sững ngay tại chỗ.
22.
Sửng sốt hồi lâu, ta hít sâu một hơi nói: “Bà đang đặt điều đúng không, làm sao mà…”
Thấy ta không tin, bà ấy vội vàng:
- Lời của ta đều là thật, dù luôn ghen ghét Vân nương, nhưng ta chưa bao giờ muốn hại ch.ết cô ấy. Là lão gia, lão gia nói người trong lòng ông ấy, người ông ấy ngưỡng mộ nhất là ta. Còn về Vân nương, cô ta đã câu dẫn ông ấy nên đành phải nạp Vân nương làm thiếp, chỉ cần không có Vân nương, thì hai chúng ta sẽ lại ân ái như xưa.
- Ông ấy còn ám chỉ ta, đường ở Mai Viên (vườn hoa mai) trơn trượt, khó đi lại, nếu mà ngã ở đó thì cũng phải nằm dưỡng thương mấy mười ngày nửa tháng mới hồi phục được.
- Nghe được mấy lời này của ông ấy, ta cứ như trúng tà mà hẹn Vân nương đi Mai Viên, sau đó khiến cô ấy vấp ngã, bởi vậy mà khó sinh. Đến lúc ta tỉnh táo lại, muốn đi mời bà đỡ, lão gia lại nói nếu bà đỡ đến thì chuyện ta đẩy Vân nương sẽ không giấu nổi nữa, ta sợ hãi chuyện này lộ ra, nên nhất thời do dự. Một thoáng do dự này đã khiến Vân nương không cứu được nữa rồi.
- Giờ nghĩ lại, hết thảy đều là do lão gia đã ám thị ta.
Ta hít một hơi, hóa ra chân tướng năm đó là như thế này, mẹ ta… vậy mà lại là do cha ta gi.ết!
23.
Ta còn chưa kịp hồi thần sau khi biết được sự thật này, thì bên ngoài truyền đến tiếng la hết ầm ĩ, một nha hoàn vội vàng chạy vào gọi Lưu Oánh: “Phu nhân, đại tiểu thư sắp sinh rồi, ngài mau đến xem như thế nào!”
Lưu Oánh trợn mắt đền gần như rách ra mà nạt nàng ta: “Nói láo, mới mang thai ba tháng thì sinh sinh thế nào!”
Nha hoàn tựa như bị dọa sợ khiếp vía, thân thể run lên bần bật: “Nhưng trong bụng đại tiểu thư, dường như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài!”
Lưu Oánh quay người, quỳ phịch một cái trước mặt ta, dập đầu, m.áu me đầm đìa trên trán: “Như Ý, van cầu con mau cứu Vãn nhi đi, con muốn ta làm gì thì ta đều sẽ đồng ý hết mà.”
Ta lạnh lùng nhìn bà ấy: “Vậy bà nói trước cho ta biết, h.ài c.ốt của mẹ ta đã bị bà ném đi đâu rồi.”
Từ lúc trở về đến giờ, ta đã bí mật đi tìm xương cốt của mẹ, nhưng hoàn toàn không thu được tin tức nào cả.
Lưu Oánh cuống quýt: “H.ài c.ốt của Vân nương? Ta không biết, không biết, tất cả đều do lão gia xử lý.”
Ta cụp mắt xuống, âm thầm kinh hãi: Vì sao Tô Thanh Hà muốn hại ch.ết mẫu thân, còn muốn xương cốt của bà ấy nữa?
- Vậy ta muốn bà tự mình đến chùa, xuống tóc đi tu, vì nương của ta cầu phúc, đồng thời về sau không bao giờ gặp lại Tô Vãn nữa!
Đã để cho ta không cách nào hầu hạ hiếu thảo với mẹ, vậy thì ta cũng phải cho Tô Vãn nếm nỗi đau mất mẹ mới được.
Lưu Oánh không thể tin được, trừng lớn hai mắt, tay run run chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi đây là muốn ép ta đi ch.ết!”
Ta chỉ liếc bà ta: “Muốn hay không thì tùy bà chọn!”
Lưu Oánh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là cắn răng đồng ý.