Chương 3 - Như Ý Truyện

10.

Nhìn đám người bị âm phong thổi đến ngã trái ngã phải, mà dưới sự yểm hộ của trận gió tai quái này, nữ quỷ kia còn đang muốn móc mắt Diệp Hành, cái tay đang giấu dưới ống tay áo dài của ta nhanh chóng kết ấn, thầm niệm chú ngữ.

Ngay lúc ta đang muốn bắt nữ quỷ kia lại thì thấy Diệp Hành đột nhiên nở nụ cười vừa cưng chiều lại vừa hơi khổ tâm, sau đó hắn đưa tay, chuẩn xác bắt lấy tay của nữ quỷ, nhỏ giọng nói: “Đừng nháo, Kiều Kiều.”

Nháy mắt, âm phong ngừng thổi, mà nữ quỷ kia đang từ bộ dáng hung ác nham hiểm thoắt cái trở nên xinh xắn động lòng người.

Nàng cong môi, giống như tủi thân vô cùng: “Huynh sắp cưới người đã gi.ết ta mà, vậy sao ta có thể không làm ầm ĩ lên được chứ?”

Hết thảy sự việc đều xảy ra trong chớp mắt, thấy mọi người đều đã lấy lại tinh thần sau trận âm phong đột ngột, Diệp Hành chỉ mỉm cười dịu dàng, không có tiếp tục đối đáp với nữ quỷ kia.

Nhìn vẻ mặt này của Diệp Hành, nữ quỷ cắn chặt môi, dường như không cam tâm nghe lời mà muốn tiếp tục ra tay, nhưng hình như nàng ta đã bị hạ cấm chế nào đó. Bị Diệp Hành quản chế, nên nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hành cầm tay Tô Vãn, dẫn tỷ ấy chậm rãi bước từng bước một lên kiệu hoa.

Nàng ấy tức đến đỏ hoe cả hai mắt.

Nữ quỷ này là bị Tô Vãn gi.ết, nàng ta còn có quan hệ không tầm thường với phu quân mới cưới của đích tỷ?

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.

Thế là ta liền thi thuật, lén giải bỏ cấm chế trên người nữ quỷ, hy vọng nàng ta có thể gây ra thêm náo loạn trong hôn lễ này, để Tô Vãn có một hôn lễ không thể nào quên.

Thật không ngờ là, cấm chế vừa được cởi bỏ xong, nữ quỷ liền òa lên khóc tu tu, rời khỏi lưng Diệp Hành rồi nháy mắt mất hút trong đám đông.

Đúng là vâng lời, không có dám làm gì Tô Vãn tiếp.

Khóe miệng ta giật giật: Nữ quỷ này không được thông minh lắm thì phải.

11.

Thấy nữ quỷ biến mất trong đám đông, Diệp Hành đang vén cửa kiểu thoáng thay đổi sắc mặt, khó hiểu nhìn về hướng nữ quỷ vừa biến mất.

Mãi cho đến lúc Tô Vãn nhẹ giọng nhắc nhở: “Hàng lang, huynh sao vậy?”

Thì hắn mới tỉnh táo lại, gượng cười: “À, không có gì đâu, chúng ta tiếp tục thôi.”

Dù bận nhưng ta vẫn phải cố mà xem cho được bộ dáng thất hồn lạc phách này của tân lang rồi mới lần bám theo nữ quỷ kia.

Hướng mà nàng ta vừa chạy đi kia đều là nhà quan lại quyền quý, trong nhà ít nhiều đều có vật trấn tà, nên nàng ta không chạy vào trong mấy nhà này được, như vậy thì nàng ấy chỉ có thể bám dọc theo con đường này chạy đến sông hộ thành (*) mà thôi.

(*) sông bao quanh thành lũy

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, ta đã tìm thấy nàng ta ở cạnh sông hộ thành.

Lúc tìm được thì nàng ta đã tháo đai lưng, vắt nó lên cây dương liễu ven sông, chuẩn bị t.ự s.át.

Quên luôn cả việc là mình đã từng ch.ết rồi sao?

12.

- E hèm, nay trời trong nắng đẹp thế này, sao tỷ tỷ lại nghĩ quẩn, muốn t.ự s.át chứ?

Ta giả bộ đi ngang qua hỏi nàng ấy.

Có lẽ là không nghĩ tới là có người thấy được mình, nàng ta cứng người sững sờ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”

Khóe miệng ta lại giật giật: Tỷ tỷ à, ta đang nói chuyện với cô đó, cô nói xem là ta có nhìn thấy cô hay không?

Ta hơi gật đầu.

- Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy quỷ quái, nên biết quỷ cũng có loại lương thiện, mà tỷ tỷ đây, nét mặt trong sáng ngay thẳng, tuy thân là quỷ nhưng không có quỷ khí hung ác quấn lấy, đoán chắc tỷ chưa từng hại ai bao giờ cả. Gần đây bên sông hộ thành luôn có người chuyên bắt quỷ qua lại, nên nãy thấy tỷ tỷ đi một mình ra chỗ này, ta sợ tỷ gặp phải người đó nên đã bám theo, mong tỷ tỷ thứ lỗi.

Ta nói láo phen này vô cùng trôi chảy, nhưng chuyện có người chuyên bắt quỷ dạo gần đây thì là thật, không có lửa thì làm sao có khói, ta đã nghe rất nhiều ma quỷ truyền nhau tin tức này đấy.

Nghe ta nói xong, nữ quỷ thì thào: “Bẩm sinh mang thiên nhãn, nhìn thấu hết thảy qu.ỷ qu.ái. Ngươi giống với Diệp Hành, đều là người đã mở thiên nhãn.”

Ta kinh hãi: Diệp Hành cũng mang mắt âm dương?

13.

Ta giả vờ không hiểu, ngu ngốc hỏi lại: “Thật vậy sao? Trên đời còn có người đã mở thiên nhãn giống ta ư, tỷ tỷ à, Diệp Hành này là ai vậy?”

Nữ quỷ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn ta: “Người không phải mới chạy ra từ phủ thừa tướng sao? Ngươi không biết tân lang hôm nay chính là tân khoa Trạng Nguyên Diệp Hành?”

Ặc...!

Sau một hồi im lặng qu.ỷ dị, ta gượng cười lên tiếng: “Khục khục, tỷ tỷ à, ta không biết tên của Trạng Nguyên lang là Diệp Hành.”

Nghe ta giải thích, nữ quỷ chỉ nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, giống như nhắc tới Diệp Hành khiến nàng ấy rất thất vọng.

Ta thử thăm dò, hỏi: “Nghe khẩu âm của tỷ tỷ thì không giống người ở kinh thành, vì sao lại đến đây một mình thế, còn có quan hệ với Diệp Hành - con rể cưng của thừa tướng nữa?”

Ý đồ dò la thông tin của ta rất rõ ràng, nhưng nữ quỷ này lại hoàn toàn không đề phòng, nàng ấy thật sự đem mọi chuyện kể sạch cho ta nghe.

Nàng ấy buồn bã thuật lại: “Các người đều chỉ biết hắn là con rể quý của thừa tướng, lại không hay hắn là phu quân của Ngu Kiều ta.”

14.

Theo như Ngu Kiều kể, nàng vốn là ca kỹ bán nghệ không bán thân danh chấn đất Thục.

Mà Diệp Hành thì thuở nhỏ mất cha, toàn bộ sinh hoạt gia đình lẫn việc đọc sách của hắn đều dựa vào một mình mẫu thân hắn thêu thùa may vá qua ngày.

Về sau mẹ hắn lâm bệnh nặng, hắn xoay xở khắp nơi, tìm đến cả vay nặng lãi nhưng cũng không cứu được mẹ mình.

Lúc hắn bị những người đòi nợ đánh cho gần ch.ết, thì Ngu Kiều cứu hắn.

Nàng ấy từng đã nghe qua về Diệp Hành, người này tuổi trẻ tài cao, hiếu thảo với mẫu thân, lại trọng tình trọng nghĩa, nên đối với nam tử này, nàng từ lâu đã thầm thương trộm nhớ.

Sau khi cứu Diệp Hành, nàng không chỉ giúp hắn trả hết nợ nần, còn chu cấp cho hắn tất cả chi phí học tập đọc sách.

Mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, mà đối diện với nữ tử vừa xinh đẹp vừa lương thiện như vậy, Diệp Hành động tâm cũng là lẽ thường.

Vì vậy, sau khi Diệp Hành thổ lộ tình cảm của mình, Ngu Kiều đã dùng toàn bộ bạc tích lũy mấy năm nay để chuộc thân cho mình.

Sau khi lấy nhau, đối mặt với ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, Ngu Kiều cũng không hề oán giận hay bất mãn, chỉ tận tâm tận lực giúp đỡ phu quân chuyên tâm đọc sách.

May mắn Diệp Hành là người có chí, hai năm sau trúng cử nhân, sau đó vào kinh dự thi, hắn nói muốn để Ngu Kiều trở thành phu nhân của Trạng Nguyên.

15.

Sau khi thành hôn, Diệp Hành đối với Ngu Kiều rất tốt, nên cô ấy luôn nghĩ Diệp Hành nặng lòng tình ý đối với mình, không lường được hắn vì muốn bám vào thừa tướng mà đang tâm giết hại người vợ tào khang này.

Một năm trước, Ngu Kiều nhận được tin từ kinh thành gửi đến, phu quân của nàng ấy quả thật đã trúng Trạng Nguyên, nên muốn nàng lên kinh ở cùng với hắn, làm phu nhân của Trạng Nguyên.

Nhận tin, nàng vui đến phát điên, lập tức bận bịu thu dọn hành lý chuyển đến kinh thành, đoàn tụ với phu quân.

Nhưng nàng không ngờ rằng, mới đi được nửa đường thì gặp phải một nữ tử bận áo gấm hoa lộng lẫy.

Nữ tử ấy tự xưng Tô Vãn, là thiên kim của thừa tướng, nói rằng phu quân của nàng – Diệp Hành không bao lâu nữa sẽ cưới ả, trở thành rể hiền của thừa tướng. Ngu Kiều thức thời thì hãy tự biến mất đi, đừng có làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Diệp Hành.

Tất nhiên là Ngu Kiều không tin, nàng nhất quyết phải gặp bằng được Diệp Hành.

Tô Vãn tức giận, chuốc cho nàng một chén rượu độc, tiễn nàng đến Tây Thiên.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, thì đã trở thành quỷ, cũng biết là do thuật pháp gì mà bị trói buộc ở bên cạnh Diệp Hành.

Diệp Hành nói hắn có biện pháp để nàng sống lại, nên hãy nhẫn nại thêm một đoạn thời gian nữa.

Nhưng hôm nay, chứng kiến Diệp Hành sắp cưới nữ nhân đã gi.ết mình, nàng vẫn là nhịn không nổi.

16.

Nghe xong tự thuật của Ngu Kiều, ta chỉ cảm thấy đích tỷ Tô Vãn thật không thẹn là nữ nhi của Lưu Oánh.

Đều là kẻ bụng dạ nham hiểm, đều là kẻ không có lòng khoan dung, vì đoạt phu quân với người khác mà gi.ết hại người ta.

Ta đang muốn hỏi tiếp theo nàng ấy định như thế nào, lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức hung hãn đang tiến đến gần nơi này, người sắp đến này có thực lực không thể khinh thường, dưới tình huống còn chưa rõ là bạn hay thù, ta nói với Ngu Kiều: “Tỷ tỷ, mở thiên nhãn vốn là chuyện trái với lẽ thường, mong tỷ đừng nói với người ngoài chuyện đã gặp qua ta, giờ ta có chút việc phải đi rồi, hy vọng tỷ sẽ nhớ kỹ việc này.”

Nói xong, ta vội vã chạy đi.

Ngu Kiều còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi bi thương, đã thấy ta cuốn gói chạy mất hút, còn đang dở khóc dở cười thì bên cạnh đã xuất hiện thêm một người đàn ông toàn thân đen kịt. Người này khoác áo choàng đen, mặt cũng dùng một miếng vải đen che lại.

Người tới tựa hồ như đã tìm Ngu Kiều hồi lâu rồi, lúc nhìn thấy nàng ấy thì thở phào, nhưng lại hừ lạnh nói: “Cũng chỉ là có chút tư sắc, chẳng biết Diệp Hành coi trọng ngươi ở điểm nào, mà cứ nhất định phải phục sinh ngươi cho bằng được.”

Trên miệng nói toàn lời ghét bỏ, nhưng hắn lại lấy bình dưỡng hồn ra, cẩn thận thu Ngu Kiều vào, sau đó mới rời đi.

Một màn này, bị người núp trong bóng tối là ta chứng kiến toàn bộ.

Mà giọng nói kia, cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra, đó chính là người cha tốt của ta – Tô Thanh Hà.

17.

Dù việc Tô Thanh Hà xuất hiện ở bờ sông khiến ta khiếp vía, nhưng đến cùng ta vẫn lựa chọn án binh bất động.

Hôn lễ trôi qua thuận lợi, nghe nói mỗi ngày sau đấy, Diệp Hàng và Tô Vãn đều vô cùng ân ái. Mỗi lần hồi phủ, mặt mày Tô Vãn đều tỏa sáng , gặp ai cũng kể là Hành lang đối xử với tỷ ấy tốt như thế nào.

Những lúc này, Diệp Hành kiểu gì cũng sẽ im lặng đứng ở một bên, chỉ dùng ánh mắt trìu mến ngóng đích tỷ.

Cảnh tượng này, cho dù là ai gặp phải, đều cũng muốn khen là trai tài gái sắc, đất trời nên duyên.

Chà, đương nhiên là không xét đến Ngu Kiều mặt đầy ai oán đang lượn vòng cạnh Diệp Hành rồi.

Xem ra hôm đó, sau khi bị người cha tốt kia của ta bắt trở về thì nàng ấy đã được trả về với Diệp Hành.

May sao, Ngu Kiều là người lòng dạ thiện lương, tuy nhìn thấy ta ở tướng phủ, nàng ấy có giật mình kinh ngạc, nhưng lúc Diệp Hành ngờ vực hỏi nàng ấy có biết ta không, thì nàng ấy phủ nhận, lắc đầu như trống bỏi.

Ở trong tướng phủ, ta không thể tùy tiện giải trừ cấm chế của Ngu Kiều được, nên cũng không có cách nào hỏi nàng chuyện sau khi bị Tô Thanh Hà bắt về.

Chẳng bao lâu sau, ta đã tìm ra cơ hội báo thù cho mẹ.

Bởi vì Tô Vãn mang thai.

Nhưng tỷ ấy mang lại là ma thai.

18.

Biết Tô Vãn mang thai, trên dưới tướng phủ đều vui mừng rộn rã.

Cha mẹ của Diệp Hành đều không có ở đây, nên để Tô Vãn được chăm sóc chu đáo hơn, hai người họ dọn luôn từ Diệp phủ về ở phủ thừa tướng.

Hôm đó, ta đang tản bộ trong vườn hoa thì tình cờ gặp Lưu Oánh đang dẫn Tô Vãn bước nhanh qua đây.

Thấy ta thong dong nằm sưởi nắng, Tô Vãn mỉa mai nói: “Một năm nữa là đến hôn lễ của muội muội rồi, vậy mà còn không chăm lo chuẩn bị chế tác giá y, vẫn cứ nhàn nhã thế này.”

Ta liếc qua bụng của nàng, nơi đó chứa một cỗ năng lượng âm tà, nó đang rút đi máu huyết trong cơ thể Tô Vãn.

- Không thể so với tỷ tỷ được, mới mang thai hai tháng nhưng bụng đã lớn như năm tháng, mà vẫn có thể qua đây kiếm chuyện với ta, vậy thì ai mới là người nhàn rỗi đây?

Tô Vãn đột nhiên biến sắc, đưa tay bảo vệ bụng nói: “Ta thế này… to thế này là bình thường, mày đừng có nói linh tinh!”

Ta không có ý tứ cười cười: “Bình thường hay không bình thường, ta biết rõ mà.”

Lưu Oánh tiến lên một bước, đem Tô Vãn bảo vệ ở phía sau, lạnh lùng trừng ta.

- Tỷ tỷ con mang cái thai này rất gian nan, thầy phong thủy nói viện này của con thích hợp cho Tô Vãn dưỡng thai, hôm nay con chuyển ra đi, đem chỗ này tặng lại cho tỷ tỷ.

Ta nhún vai, thờ ơ đáp: “Được ạ.”

Thấy ta dễ nói chuyện như vậy, Lưu Oánh hơi sửng sốt, sau đó liền chỉ huy hạ nhân đem tất cả đồ đạc của ta chuyển về viện tử phía tây của tướng phủ.

Người đến người đi, người ra người vào, Tô Vãn khó khăn ôm bụng bầu đứng đấy một lúc thì không chịu nổi nữa. Nàng ta than với Lưu Oánh mình thấy khó chịu, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Lưu Oánh nhìn theo hướng Tô Vãn rời đi, mặt mũi đầy sầu lo. Thấy vậy, ta nghiêng người ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Phu nhân, bà thực sự cho rằng tỷ tỷ mang thai hai tháng mà bụng to như vậy là chuyện thường sao? Nếu phu nhân chỉ tiếp tục đứng nhìn thì tỷ tỷ sẽ không sống nổi nữa đâu.”

19.

Lưu Oánh quay lại, trợn mắt tức giận nhìn ta: “Nếu mày còn nói nhảm, tao sẽ xé nát miệng mày.”

Ta nhún mình, làm động tác thỉnh an: “Nếu phu nhân muốn cứu tỷ tỷ, Như Ý nguyện hiến sức mọn này.”

Rồi quay người đi mất, mặc kệ Lưu Oánh tức đến hụt hơi ở phía sau.

Tô Vãn rõ ràng đã trúng thuật Hoán Hồn, người thi thuật đã rót quỷ khí vào cơ thể của người bị đem ra đổi hồn, luồng khí này sẽ tồn tại dưới dạng một bào thai ma, không ngừng hấp thụ lấy tinh khí của vật chủ, để sinh hồn (*) của người đó càng ngày càng yếu. Đến lúc lâm bồn, là lúc cơ thể vật chủ suy yếu nhất, thì sinh hồn sẽ rời khỏi cơ thể rồi bị quỷ khí nuốt lấy, hồn phách khác có thể lợi dụng thời điểm này để chiếm cứ thể xác đó. Việc đổi hồn cứ thế được hoàn tất.

Muốn phá giải thuật này không khó, nhưng người hạ thuật này rõ ràng là muốn để Ngu Kiều dùng thân xác Tô Vãn mà trở lại dương thế.

Chẳng nhẽ người thi thuật là Tô Thanh Hà? Tô Vãn không phải là nữ nhi mà ông ta yêu chiều nhất à? Ông ta nỡ đối xử với Tô Vãn như vậy ư?