Chương 3 - Nhẫn Định Mệnh Của Tôi

Tôi bỗng thấy chột dạ khủng khiếp.

Chết rồi, có phải sắp bị chia tay không?

Nếu anh chia tay tôi, hệ thống có coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ không? Tôi còn cơ hội sống lại không?

Lỡ như anh tức giận rồi phong sát tôi, tôi chẳng phải hết đường sống ở A Thành sao?!

Giữa lúc tôi tuyệt vọng muốn khóc, anh lại dịu dàng lau khóe mắt tôi, nhíu mày:

“Em tủi thân gì vậy?

“Anh đâu có trách em. Đây không phải lỗi của em.”

7

Giang Tư Niên nhất quyết không chịu trả lại nhẫn cho tôi.

Anh nói chỉ cần nhìn thấy nó là có thể khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng anh.

Trong khi đó, Mạnh Ngôn vẫn đang mong ngóng chiếc nhẫn mới, tôi chỉ còn cách cắn răng làm lại một chiếc khác.

Lần này, tôi nhìn kỹ từng chữ trước khi tặng đi, đảm bảo không còn sai sót nào nữa.

Sai lầm kiểu đó tổn thọ quá, tôi không muốn trải qua lần thứ hai!

Khi nhận lại nhẫn, Mạnh Ngôn lập tức đeo vào, như thể nó có ý nghĩa rất lớn với anh.

“Rất đẹp.”

Tôi hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói:

“Anh không nhất thiết phải đeo nó mọi lúc đâu, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà.”

Với khí chất cao quý, lạnh lùng của anh, chiếc nhẫn đơn giản thế này thực sự có vẻ hơi lạc quẻ.

Nhưng Mạnh Ngôn không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón vào nhau, nhẹ nhàng nâng lên môi đặt xuống một nụ hôn.

“Chu Chu, tối nay anh có chút việc, phải đi trước.”

Trong lòng tôi vui như mở hội, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ tiếc nuối không nỡ.

“A, việc gì vậy?”

Anh vẫn nắm chặt tay tôi, giọng trầm thấp:

“Một buổi tiệc… hoặc là, em có muốn đi cùng anh không?”

Tôi lập tức trả lời:

“Thôi đi, em có biết gì đâu, đến đó cũng chẳng giúp được anh, lại còn thấy lạ lẫm nữa.”

“Lần sau nhé, lần sau em sẽ đi với anh.”

Mạnh Ngôn dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ siết chặt tay tôi, không nói thêm gì.

Đây chính là điểm tốt nhất của anh—nếu tôi từ chối, anh sẽ không ép buộc.

…Không giống như ai đó, siêu cấp lì lợm, mặt dày vô đối.

“Không được, em phải đi cùng anh.”

“Trình Chu Chu, đừng có thất hứa.”

“Nhưng mà anh yêu, em đã làm lại nhẫn mới cho anh rồi mà?”

Tôi chọc vào ngón tay anh, nhưng anh rụt tay lại như bảo vệ bảo vật quý giá.

“Chuyện đó là chuyện đó. Nhẫn vốn dĩ là em tặng anh.

“Nhưng Valentine hôm đó em cho anh leo cây, em không định bù đắp sao?”

Tôi làm nũng, giọng nhỏ nhẹ:

“Nhưng mà anh yêu à, em đã nói rồi, mối quan hệ của chúng ta không thích hợp để công khai.

“Em mà đi cùng anh đến bữa tiệc kia, chẳng phải tất cả đều biết hết rồi sao?”

“Cái đó em không cần lo.”

Anh nhướng mày, hất cằm đầy tự tin.

“Ở đó toàn là người trong giới kinh doanh, không liên quan đến giới giải trí của em.

“Hơn nữa, khi chưa có sự cho phép của anh, thử xem ai dám tung tin ra ngoài?”

Cái tên này… đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!

Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp.

Nhìn tôi thay váy dạ hội, khóe môi Giang Tư Niên khẽ nhếch lên đầy kiêu ngạo.

“Không hổ danh là bạn gái anh, rất hợp.”

Anh vừa định quay đi, ánh mắt chợt dừng lại nơi cổ tôi.

“Ơ kìa, sợi dây chuyền anh tặng em đâu? Sao không đeo?”

“Lại đây, để anh đeo cho em.”

…Được rồi được rồi, hôm nay cứ để anh chiều chuộng một chút vậy.

Tôi ngoan ngoãn quay lưng lại, rất nhanh sau đó cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên gáy mình.

Ngón tay lạnh mát lướt qua xương quai xanh khiến tôi không khỏi run lên một chút.

Tôi không nhìn thấy ánh mắt anh lúc này, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm âm ỉ trong đó.

Ngay sau đó, một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ cổ tôi.

“Á! Anh làm gì vậy?!”

“Làm dấu.”

Giọng anh khàn khàn, mang theo ý cười:

“Kẻ nào dám nhòm ngó em, nhìn thấy dấu này thì tự biết đường mà biến.”

Tôi bật cười, vừa bực vừa buồn cười:

“Anh là chó à?”

Đáp lại, anh lại cắn tôi lần nữa—lần này là trên môi.

8

Tiệc được tổ chức trong một sảnh lớn sang trọng.

Những nhân vật có quyền lực lớn ở A Thành đều có mặt, thậm chí có vài người tôi từng thấy trên bản tin kinh tế.

Mọi người có vẻ bất ngờ khi thấy Giang Tư Niên dẫn bạn gái đến, ánh mắt liên tục liếc về phía tôi.

Nhưng mỗi lần có ai nhìn lâu một chút, anh đều trừng mắt đe dọa.

“Nhìn cái gì? Muốn mất mắt à?!”

“…”

Tôi xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, thì thầm trách móc:

“Anh có thể bớt ồn ào chút được không?”

“Anh không nói trước là ở đây có nhiều người thế này, em ngại chết đi được!”

“Em có anh bên cạnh, sợ gì?”

Anh cười cười, ôm eo tôi chặt hơn, kéo tôi đi ăn mấy món bánh ngọt nổi tiếng của bữa tiệc.

Nhưng chưa ăn được bao lâu, hết người này đến người khác đến kéo anh đi.

Tôi đẩy anh một cái:

“Anh mau đi đi, đừng lo cho em, em đứng đây đợi anh.”

Anh còn luyến tiếc một lúc lâu, rồi dặn dò:

“Có gì thì chạy ngay đến chỗ anh, anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi gật đầu liên tục, thúc giục anh rời đi.

Nhưng từ lúc bước vào sảnh, tôi đã có cảm giác bất an mơ hồ.

Lúc trước, Mạnh Ngôn cũng bảo với tôi rằng tối nay anh ấy có một buổi tiệc.

Bây giờ nhìn xung quanh, các doanh nhân lớn của A Thành đều có mặt…

Liệu có khi nào…

Hai người họ sẽ gặp nhau ở đây không?!

Không được, tôi phải tìm cơ hội lẻn đi!

Ngay khi tôi vén váy định rời khỏi, một trận xôn xao bất ngờ vang lên từ lối vào.

Mạnh Ngôn xuất hiện, bị một nhóm người vây quanh tiến vào sảnh lớn.

Ngay khi tôi nhìn thấy anh, ánh mắt anh cũng lập tức khóa chặt lấy tôi.

Tôi hít một hơi lạnh.

Toang rồi, toang thật rồi!!!

Tôi nhanh chóng tìm đường rút lui, cố gắng lách qua bên hông để lẻn ra cửa sau.

Nhưng vừa bước đi được hai bước, một loạt tiếng thì thầm rơi vào tai tôi.

“Ủa? Sao tổng giám đốc Mạnh cũng đeo nhẫn vậy? Ai là vị hôn thê của anh ấy thế?”

“Khoan đã, hình như… hình như nhẫn của tổng giám đốc Mạnh và tổng giám đốc Giang là cùng một kiểu?!”

“Lẽ nào hai người họ…?!”

Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên—một cú đấm mạnh giáng thẳng vào mặt Mạnh Ngôn.

Cả hội trường nổ tung!

Giang Tư Niên túm lấy bàn tay của Mạnh Ngôn, điên cuồng giật chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

“Trả lại cho tôi!”

“Mạnh Ngôn, anh là kẻ trộm à?! Dám lấy đi thứ quý giá nhất của tôi?!”

Mạnh Ngôn lạnh giọng đáp:

“Đây là của tôi.”

Giang Tư Niên tức giận đến mức gương mặt vặn vẹo, siết chặt nắm tay:

“Anh nói của anh?! Anh nghĩ chỉ cần cướp nhẫn là có thể cướp được trái tim cô ấy sao?! Mơ đi!”

Anh giật mạnh chiếc nhẫn, đắc ý nhìn dòng chữ khắc bên trong.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung, nụ cười trên môi anh lập tức cứng đờ.

“Trình Chu Chu chỉ yêu… Mạnh Ngôn?!”

Anh lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lấy tôi.

“TRÌNH! CHU! CHU!”

Tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.

9

“Tôi có thể giải thích!”

Bên ngoài, dư luận đang bùng nổ, cả nhà họ Giang lẫn nhà họ Mạnh đều đang vội vàng xử lý khủng hoảng truyền thông.

Còn tôi, bị nhốt trong một căn phòng yên tĩnh… đối mặt với Giang Tư Niên và Mạnh Ngôn.

Cả hai đều mang vết thương trên người, vết bầm, vết trầy xước, và có lẽ là cả những vết thương không thể nhìn thấy.

Nhưng ánh mắt của họ—giống như được sao chép từ một bản gốc, gắt gao khóa chặt trên người tôi.

Tôi ngồi thụp xuống, ôm mặt:

“Được rồi… tôi không thể giải thích được.”

“Chuyện đúng như hai người nghĩ đấy. Xin lỗi, tôi không có gì để biện hộ cả.”

“Mắng tôi đi, muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi chịu hết. Nhưng…”

Tôi ngẩng đầu, giọng yếu ớt:

“…đừng đánh tôi, tôi sợ đau.”

Giang Tư Niên trừng mắt nhìn tôi:

“Em còn dám làm nũng?!”

Ơ? Tôi không hề làm nũng mà? Tôi đang nhận lỗi mà?

Mạnh Ngôn khép mắt, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay về phía tôi.

“Anh sẽ không làm tổn thương em, đứng dậy đi.”

Tôi nhìn anh với ánh mắt cảm động:

“Ngôn Ngôn…”

“Chát!”

Bàn tay Mạnh Ngôn bị Giang Tư Niên hất ra.

Cơn giận dữ bị kìm nén quá lâu cuối cùng cũng bùng nổ.

“Mẹ nó! Anh lại giả vờ làm người tốt nữa hả?!”

“Nếu không phải vì anh, tôi có thành ra thế này không?”

“Anh nghĩ cô ấy thích anh à? Nực cười thật!”

Giang Tư Niên kéo mạnh tôi vào lòng, đôi mắt đỏ ngầu, như thể muốn khẳng định chủ quyền trước mặt đối thủ.

Không rõ anh đang nói với Mạnh Ngôn, hay đang cố thuyết phục chính mình:

“Trình Chu Chu thích tôi.

“Chỉ thích tôi!”

“Những gì anh thấy chỉ là ảo giác thôi! Hình ảnh mà anh thích, vốn dĩ là cô ấy yêu tôi, chứ không phải yêu anh!”

“Đừng ảo tưởng nữa, đồ kẻ thứ ba! Đừng đến quấy rầy cô ấy nữa!”

Trong ánh đèn rực rỡ, Mạnh Ngôn liếc nhìn sợi dây chuyền ruby trên cổ tôi, ánh mắt anh thoáng lạnh đi vài phần.

Anh ngước lên, giọng nói băng lãnh:

“Vậy sao? Anh chắc chắn là anh đến trước à?”

“Anh chắc chắn… người chen vào giữa không phải là anh à?”

Toàn thân Giang Tư Niên cứng đờ.