Chương 2 - Nhẫn Định Mệnh Của Tôi
Tôi im lặng.
Không lẽ hai người họ yêu cùng một mẫu người sao? Nhưng mà vấn đề là, gương mặt của tôi cũng đâu phải kiểu phổ thông đâu chứ?!
Tôi do dự: “Tôi cần suy nghĩ thêm.”
Lừa dối một người đã là áp lực lương tâm quá lớn, bây giờ còn bắt tôi đi lừa cả hai người cùng lúc nữa.
Tôi xem sơ qua thông tin của họ—Giang Tư Niên và Mạnh Ngôn, hai người đàn ông nắm giữ quyền lực lớn nhất ở A Thành.
Nếu bọn họ phát hiện ra tôi bắt cá hai tay, cho dù hệ thống giúp tôi sống lại, tôi cũng chết chắc dưới tay họ!
【Ký chủ không cần lo lắng quá.】
【Giang Tư Niên và Mạnh Ngôn là kẻ thù không đội trời chung, phạm vi giao thiệp của hai người này không hề trùng nhau. Hơn nữa, tôi sẽ hỗ trợ cô. Đến khi bạch nguyệt quang của họ trở về, họ còn bận giải quyết hiểu lầm, sao còn nhớ đến cô nữa?】
【Đây là cơ hội hiếm có, cuộc đời chỉ có một lần, cô phải biết trân trọng.】
Tôi siết chặt ngón tay, suy nghĩ chồng chéo trong đầu.
“… Nhưng tại sao lại là tôi?”
Thấy tôi có dấu hiệu dao động, hệ thống lập tức tăng tốc thuyết phục.
【Đương nhiên vì cô là người phù hợp nhất.】
【Gương mặt của cô giống họ nhất, kỹ năng diễn xuất của cô cũng tốt nhất, khí chất cũng có… Và quan trọng nhất…
Nó ngập ngừng một chút, sau đó khẳng định chắc nịch:
【Cô là người đẹp nhất.】
Bị khen dồn dập như vậy, tôi hơi ngại ngùng.
“À… ờ… Cảm ơn?”
4
Tóm lại, nhiệm vụ của tôi chính là đóng vai thế thân trước khi bạch nguyệt quang của hai người họ quay về.
Và điều quan trọng nhất—tuyệt đối không để bị phát hiện.
Nhưng… mẹ nó chứ! Người phát hiện ra đầu tiên lại là người khó chơi nhất trong hai người—Mạnh Ngôn.
Tôi cụp mắt, bứt rứt nghịch ngón tay:
“Vậy là… anh đã phát hiện ra rồi à…?”
“Xin lỗi anh yêu, em không cố ý lừa anh đâu.”
Mạnh Ngôn im lặng nhìn tôi, đôi môi mím chặt. Những ngón tay thon dài siết chặt chiếc nhẫn, như thể muốn bóp nát nó.
Tôi nuốt nước bọt, vội vã chữa cháy:
“Thật ra là dạo trước em bận quá, khắc chữ hoài mà không ưng ý, nên mới nhờ tiệm làm giúp.
“Nhưng mà em thề, chiếc nhẫn này là em tự tay làm đó! Chỉ là khắc chữ thì không phải em làm thôi…”
Tôi đẩy toàn bộ trách nhiệm sang cửa tiệm trang sức.
Dù sao thì, làm sao mà Mạnh Ngôn biết được tôi đã làm nhẫn ở đâu chứ!
“Không hiểu sao họ lại khắc nhầm nữa! Em cũng bất cẩn, không kiểm tra lại trước.
“Giờ nghĩ lại thấy bực quá đi mất… khắc cái gì mà Giang Tư Niên chứ?! Hắn là ai vậy?!
“Cửa hàng này quá đáng thật! Ngày mai em sẽ đến tìm họ tính sổ!”
Nói xong, tôi nhanh tay nhét nhẫn vào túi, tim đập thình thịch, không dám nhìn phản ứng của anh.
Tôi không biết Mạnh Ngôn có tin không, nhưng đã cố gắng ứng biến hết sức có thể rồi.
“Em thật sự không quen người đó sao?”
Giọng anh không chút cảm xúc. Nếu nhìn kỹ, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều vô cùng mềm mại, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Tôi cân nhắc câu trả lời:
“Hình như… em có nghe tên này ở phim trường.
“Người ta nói hắn là kẻ đào hoa, thay bồ như thay áo. Có khi do quá nhiều phụ nữ đặt nhẫn khắc tên hắn, nên tiệm trang sức mới nhầm lẫn đó!
“Loại đàn ông như vậy em ghét nhất luôn!”
Tôi cười hì hì, ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nũng nịu:
“Anh yêu à, đừng giận em nữa mà~ Ngày mai em làm cái mới cho anh, lần này chắc chắn không sai!”
Mạnh Ngôn trầm mặc. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở dài.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Anh không nghi ngờ em, Chu Chu.
“Nên đừng nói là ghét anh.”
5
Sau khi Mạnh Ngôn đưa tôi về nhà, tôi quyến luyến tạm biệt anh, chờ đến khi xe anh đi xa rồi, tôi lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng bắt taxi đến phim trường—nơi tôi đã hẹn với Giang Tư Niên để anh đón về nhà.
Nghĩ đến chuyện của Giang Tư Niên, tôi đau đầu không thôi.
Dù Mạnh Ngôn tạm thời đã bị tôi dỗ dành ổn thỏa, nhưng Giang Tư Niên vẫn còn đang đeo chiếc nhẫn kia!
May mắn là lúc trước, tôi đã tự tay đeo nhẫn cho anh, chắc anh vẫn chưa kịp nhìn vào mặt trong xem dòng chữ khắc bên trong.
Bây giờ, tôi chỉ có thể cầu mong anh cứ ngoan ngoãn đeo nó, chờ tôi gặp lại anh rồi lặng lẽ đánh tráo. So với Mạnh Ngôn, anh ít nghi ngờ hơn, chắc sẽ không phát hiện ra… đúng không nhỉ?
“Trình Chu Chu, sao không ở trong chờ anh?”
Xe của Giang Tư Niên nhanh chóng dừng lại trước mặt tôi.
Anh mở cửa xe ngay lập tức:
“Mau lên xe, tay em lạnh đỏ cả rồi kìa.”
Dọc đường đi, tôi quan sát nét mặt anh thật kỹ. Mọi thứ đều bình thường.
Không có gì khác lạ.
Chuyển tầm mắt xuống bàn tay đang cầm vô lăng của anh, tôi chợt thót tim.
“Tư Niên, chiếc nhẫn em tặng anh đâu?”
Ngón áp út của anh trống trơn.
Linh cảm xấu ập đến. Không lẽ anh đã nhìn thấy dòng chữ khắc bên trong?!
“Về nhà tắm xong quên đeo lại.”
Anh hờ hững gõ nhẹ lên vô lăng, giọng điệu thoải mái: “Sao vậy, em tìm nó có việc gì à?”
“Không, không có gì.”
Tôi cười gượng, lòng đầy bất an:
“Em chỉ sợ anh làm mất thôi, em tốn mấy ngày để làm mà.”
“Mấy ngày liền à… Ha.”
Giang Tư Niên lặp lại lời tôi, nhếch môi cười lạnh:
“Yên tâm đi.”
“Thứ em tặng, anh sao nỡ làm mất được chứ.”
“Dù sao, đó cũng là tâm ý của em mà, đúng không?”
Mãi đến khi về nhà, Giang Tư Niên vẫn giữ thái độ bình thường, thậm chí tâm trạng còn khá tốt, còn lấy ra hai ly rượu.
Nghe nói bạch nguyệt quang của anh khi ở nước ngoài rất thích uống rượu, nên anh cũng học pha chế để chiều lòng cô ấy.
Tuy tửu lượng của tôi không tốt, nhưng tôi rất thích uống rượu do anh pha.
Không chỉ vì hương vị rất ngon, mà còn vì… khoảnh khắc anh pha chế quá mức quyến rũ!
Tay áo xắn lên lộ ra bắp tay rắn chắc, những ngón tay thon dài lướt qua các chai rượu, cổ tay linh hoạt lắc nhẹ, dòng rượu chảy vào ly như dải lụa mềm mại, vừa tao nhã, vừa ung dung.
Thật sự… quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi chống cằm, nuốt nước bọt thèm thuồng.
Một ly cocktail trong suốt, đẹp mắt được đặt xuống trước mặt tôi.
“Thử xem.”
Anh ngồi xuống đối diện, chống cằm quan sát tôi.
Hương vị ngọt lịm, không có chút mùi cồn nào. Tôi yên tâm uống cạn, rồi giơ ly ra xin thêm.
“Ngon không?”
Tôi giơ ngón tay cái: “Siêu ngon!”
Anh cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm:
“Thích anh không?”
Tôi giơ tay làm động tác trái tim: “Siêu thích!”
“… Miệng lưỡi trơn tru thật.”
Anh khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Trình Chu Chu, nếu thích anh như vậy, vậy khi nào em mới chịu cho anh một danh phận?”
Cơn choáng do rượu khiến đầu óc tôi hơi quay cuồng, tôi mơ màng hỏi: “Danh phận gì?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua môi tôi, ánh mắt tràn đầy ẩn ý:
“Là khi nào em mới chịu công khai mối quan hệ của chúng ta.”
“Không tốt sao? Mọi người đều biết em là bạn gái của anh, em cũng không cần vất vả như vậy nữa.
“Anh muốn em diễn vai nào, anh chẳng lẽ không lo được sao? Cần gì phải tự mình lăn lộn như vậy?”
Tôi giật mình tỉnh táo hẳn, lập tức lắc đầu:
“Không được!”
“Nếu thế thì dù em có nổi tiếng, mọi người cũng sẽ chỉ nói em dựa hơi anh, chứ không phải dựa vào thực lực của em!”
Quan trọng hơn là—nếu tôi công khai quan hệ với anh, chuyện này nhất định sẽ đến tai Mạnh Ngôn! Khi đó, tôi còn mạng để sống không?!
“Nhưng anh cảm thấy rất ấm ức, Chu Chu.”
Giang Tư Niên siết nhẹ cổ tay tôi, ánh mắt tối sầm:
“Anh đường đường là Giang Tư Niên, vậy mà yêu đương cũng phải lén lút như thế này sao?”
“Em phải bù đắp cho anh.”
Tôi cười ngọt ngào, nũng nịu dụi vào lòng bàn tay anh:
“Muốn em bù đắp gì đây, anh yêu? Người em là của anh mà~”
“Cả trái tim cũng thuộc về anh chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
“Sẽ mãi mãi thích anh?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy em và Mạnh Ngôn có quan hệ gì?”
“Đương…!”
Một chữ “đương nhiên” suýt nữa buột miệng bật ra.
Sự thay đổi đột ngột trong không khí khiến tôi bừng tỉnh, rượu cũng bay hơi sạch sẽ.
“Cái… cái gì cơ? Mạnh Ngôn?”
Giang Tư Niên lấy ra một chiếc nhẫn, xoay một vòng trong tay như tung đồng xu.
“Không phải chính em đã khắc chữ sao?”
Ánh mắt anh sắc như dao, giọng nói lạnh lùng, từng chữ từng chữ đều như nghiến răng mà thốt ra:
“Trình Chu Chu chỉ yêu Mạnh Ngôn.”
“Là vậy sao, Trình Chu Chu?”
6
Anh phát hiện từ lâu rồi!!!
Tôi căng thẳng đến mức suýt nôn ra, trong đầu lập tức cân nhắc xem liệu có nên giả vờ say rồi nôn lên người anh, tranh thủ câu giờ nghĩ cách bịa chuyện không.
Nhưng ngay lập tức, một suy nghĩ khác phản bác quyết liệt—nếu tôi làm vậy, chắc chắn sẽ chết thảm hơn!!!
Tôi vội vàng nắm chặt tay anh:
“Không phải đâu, Tư Niên, anh nghe em giải thích!”
“Em cũng không biết tại sao lại thế này!
“Em hoàn toàn không biết người đó là ai!”
“Anh phải tin em, em… em vô tội mà!”
Giang Tư Niên nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên bật cười lạnh:
“Anh biết ngay mà.”