Chương 2 - Nhà Tù Tự Dệt
02
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm, chiếu lên mặt tôi.
Tôi mở mắt, không có cảm giác đau đầu như sau một đêm say, cũng không còn sự hoảng hốt khi tỉnh mộng.
Chỉ còn lại một cảm giác nhẹ nhõm và tỉnh táo chưa từng có.
Tô Vãn — người từng vì yêu mà cam chịu, đã chết trong giấc mộng dài ngày hôm qua rồi.
Từ hôm nay, tôi sẽ sống cho chính mình.
Tôi lôi từ gầm giường ra một chiếc thùng bụi bặm đã lâu không động tới.
Mở ra — bên trong là cả quãng đời đại học của tôi:
Một bộ đầy đủ dụng cụ thiết kế trang sức chuyên nghiệp, màu vẽ, bút lông, cùng một quyển portfolio dày cộp.
Ngón tay tôi khẽ lướt qua những bản phác thảo đã từng vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần, cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ trào dâng trong lòng.
Thiết kế trang sức — mới chính là chuyên ngành, là niềm tự hào, là tài năng từng khiến tôi rực rỡ.
Vậy mà vì một câu nói của Lục Triết Vũ: “Anh không thích phụ nữ quá mạnh mẽ, em cứ ở nhà, anh nuôi được.” — tôi đã tự tay chôn vùi đam mê ấy suốt ba năm.
Giờ đây, đã đến lúc đào nó lên, để nó sống lại.
Tôi lấy giấy vẽ và bút ra, những đường nét và màu sắc trong ký ức bắt đầu chảy lại dưới tay mình.
Tay tôi có hơi cứng, nhưng cảm hứng thì chưa bao giờ tắt.
Tôi vẽ suốt cả buổi sáng, chỉ đến khi bụng réo lên ầm ĩ vì đói mới chịu dừng lại.
Nhìn bản thiết kế sơ khởi hiện ra trên giấy, tôi bất giác nở nụ cười — nụ cười đầu tiên sau khi ly hôn.
Buổi chiều, tôi bấm gọi một số điện thoại đã lâu không liên lạc.
“Alo, thầy Vương ạ? Em là Tô Vãn đây.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là giọng nói vừa bất ngờ vừa tiếc nuối:
“Tiểu Vãn? Thật sự là em sao? Mấy năm nay em chạy đi đâu mất tiêu vậy!”
Thầy Vương là giảng viên hướng dẫn của tôi hồi đại học, cũng là người đầu tiên nhìn thấy tiềm năng của tôi.
Thầy từng quả quyết rằng tôi sẽ là một ngôi sao đang lên của ngành thiết kế.
Tôi kể sơ qua cho thầy nghe về những năm qua — bỏ qua những chi tiết tủi nhục, chỉ nói rằng mình đã lấy chồng, giờ thì vừa ly hôn.
Thầy thở dài một tiếng qua điện thoại:
“Về lại là tốt rồi. Tài năng của em không nên bị chôn vùi giữa chuyện bếp núc và cuộc sống cơm áo gạo tiền.”
Thầy không hỏi gì thêm, chỉ dùng cách dịu dàng nhất để động viên tôi.
“Đúng lúc gần đây có cuộc thi thiết kế quốc gia dành cho các nhà thiết kế trẻ — ‘Cúp Tinh Tú’, uy tín lắm. Là cơ hội tuyệt vời cho người mới bắt đầu. Em có muốn thử sức không?”
“Muốn ạ!”
Tôi gần như buột miệng trả lời ngay.
Cúp máy, trong lòng tôi bừng lên một ngọn lửa mà đã lâu rồi tôi mới lại cảm nhận được: đấu chí.
Tôi muốn thi đấu. Tôi muốn lấy lại những gì từng thuộc về mình.
Những ngày sau đó, tôi dốc toàn bộ tâm trí vào việc chuẩn bị cho cuộc thi.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Lục Triết Vũ đang trải qua thời khắc đen tối nhất cuộc đời.
Kết quả kiểm tra sâu hơn được đưa ra — mỗi một chữ trên tờ giấy ấy như một nhát búa, đánh sập hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của anh ta:
U não ác tính.
Giai đoạn cuối.
Tỷ lệ thành công nếu phẫu thuật chưa tới 30%, mà nếu may mắn qua khỏi, cũng chỉ sống thêm được một, hai năm trong đau đớn.
Anh ta ngồi bệt trên giường bệnh lạnh lẽo, cảm nhận sự sống đang bị gán giá, và cảm giác tuyệt vọng ăn mòn từng tế bào.
Anh ta phát điên gọi cho tôi — nhưng chỉ nghe được tiếng tổng đài:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Anh ta chuyển sang WeChat, điên cuồng gửi tin nhắn:
“Vãn Vãn, anh sai rồi, em quay lại được không?”
“Vãn Vãn, anh bệnh rồi… bệnh nặng lắm. Em đến thăm anh một chút thôi, được không?”
“Tô Vãn! Em trả lời anh đi!”
Nhưng mỗi tin nhắn gửi đi, đều chỉ hiện lên một dấu chấm than đỏ chót.
Anh ta bị chặn rồi.
Phát hiện đó khiến tim anh ta siết chặt, một nỗi sợ mất kiểm soát ập đến khiến toàn thân run rẩy.
Trước đây, dù anh ta có làm gì đi nữa, Tô Vãn cũng luôn đứng nguyên tại chỗ chờ anh quay về.
Anh ta từng nghĩ, cô ấy như một cánh diều — dù có bay xa thế nào, sợi dây vẫn luôn nằm trong tay anh.
Nhưng bây giờ, sợi dây ấy… đã đứt.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta thực sự nhận ra: Tô Vãn không cần anh nữa rồi.
Nhận thức ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Đi tìm! Mau đi tìm cho tôi!”
Anh ta gào lên trong phòng bệnh với trợ lý, như hoá điên:
“Dù có lật tung cả thành phố này lên, cũng phải tìm cho ra cô ấy!”
03
Để tìm thêm cảm hứng thiết kế, tôi gần như lặn lội khắp các bảo tàng và triển lãm nghệ thuật trong thành phố.
Chiều hôm ấy, tôi đang tìm tài liệu ở khu thiết kế của thư viện thành phố.
Một quyển sách hiếm về phong cách trang sức thời kỳ Baroque thu hút ánh nhìn của tôi.
Tôi đưa tay ra, thì cùng lúc đó, một bàn tay thon dài khác cũng chạm vào quyển sách.
Tôi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, khí chất nhẹ nhàng, thanh lịch. Anh ta đeo kính gọng vàng, trông rất trí thức và điềm đạm.
“Xin lỗi,” anh ấy mở lời trước, giọng nói trong trẻo và ấm áp, “Cô xem trước đi.”
Tôi lắc đầu:
“Không sao. Chúng ta có thể xem chung.”
Chúng tôi cứ thế đứng bên giá sách, lặng lẽ cùng nhau đọc chung một quyển.
Thỉnh thoảng, anh ấy sẽ đưa ra vài nhận xét tinh tế về các chi tiết thiết kế — lần nào cũng trúng ngay điểm tôi tâm đắc nhất.
“Ý tưởng của cô rất đặc biệt.” — Anh ấy gập sách lại, đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ trân trọng — “Cô là nhà thiết kế à?”
Tôi gật đầu: “Đang cố gắng để trở thành một người thực thụ.”
“Anh tên là Cố Cảnh Thâm.” Anh ấy chủ động chìa tay ra, mỉm cười nhã nhặn.
“Cũng là người yêu thiết kế. Mình có thể giữ liên lạc không? Sau này hy vọng được trao đổi thêm với cô.”
Ánh mắt anh ấy chân thành, không có chút nào là bất lịch sự hay vượt quá giới hạn.
Tôi hơi do dự một chút… rồi cũng đọc số điện thoại của mình.
Có lẽ, đây chính là bước đầu tiên để tôi bước ra khỏi quá khứ, bắt đầu lại cuộc sống mới.
Tạm biệt Cố Cảnh Thâm, tôi quay về phòng trọ, biến những ý tưởng chất chứa bấy lâu thành nét vẽ trên giấy.
Cuối cùng, tôi hoàn thành một bản thiết kế mang tên “Tái Sinh”.
Đó là một chiếc trâm cài, hình ảnh chủ đạo là một con phượng hoàng đang vươn cánh bay lên từ đống tro tàn, trên đuôi chim được khảm những viên kim cương nhỏ li ti, khi ánh sáng chiếu vào sẽ phản chiếu sắc cầu vồng rực rỡ.