Chương 10 - Người Vợ Thừa Thãi
“Rồi ạ!”, thằng bé đáp to, quay đầu nhìn ra cửa.
Ánh sáng lặng lẽ hắt xuống bóng người vừa bước vào:
Một nam nhân áo xanh khí chất ôn hòa như gió xuân tay xách mấy gói dược liệu, chính là Thẩm Thanh Xuyên, thương nhân bán thuốc mà năm xưa ta từng cứu ở kinh thành.
“Nguyệt nương, đây là hoàng kỳ và đảng sâm nàng dặn, ta để lên quầy nhé.”
Giọng chàng ấm và dịu, ánh mắt quét qua ta và đứa nhỏ, mang theo chút ấm áp khẽ giấu.
“Bình An chạy nhanh quá.”, chàng cười nói.
Bình An, tên con trai ta.
Không cầu vinh hiển, chỉ mong bình yên cả đời.
“Thẩm đại ca lại tốn công rồi.”, ta ôm con, dịu dàng đáp,
“Ngồi đi, ta pha trà nóng.”
“Chuyện nhỏ thôi.”, chàng mỉm cười, chọn chỗ quen thuộc ngồi xuống.
Vân Tú mau mắn bưng ra một ấm trà cùng đĩa bánh hoa quế mới nướng.
Ba năm qua ta nợ chàng nhiều lắm.
Ngày ấy, Vân Tú mang theo ta, sản phụ yếu ớt cùng hài nhi sơ sinh, ôm số bạc còn sót, trốn chạy khắp nơi.
Chính Thẩm Thanh Xuyên đã gặp chúng ta trên đường, nhận ra Vân Tú, nhớ lại ân cứu mạng năm xưa, không ngần ngại giúp đỡ.
Chàng giúp ta an thân nơi trấn nhỏ Giang Nam, lo hộ tịch, dựng quán trà, dùng y thuật của mình điều dưỡng thân thể ta, lại thương yêu Bình An như con ruột.
“Bình An, hôm nay học được mấy chữ với Thẩm thúc thúc?”, chàng khẽ cười hỏi.
Đứa bé giơ tay, đếm ngón non nớt:
“Một, hai, ba… còn có chữ ‘Bình An’ Thẩm thúc dạy con nữa!”
“Giỏi lắm!”, Thẩm Thanh Xuyên bật cười, ánh mắt chan hòa thương mến.
Ta nhìn hai người họ vui cười, lòng ta bình yên chưa từng có.
Năm năm trong vương phủ như một giấc mộng lạnh giá xa xôi.
Còn Yến Trầm Chu, cái tên ấy, cùng con người ấy, ta đã chôn kín trong ký ức, phủ đầy bụi.
Ta tưởng rằng, kiếp này sẽ không bao giờ còn giao nhau nữa.
Cho đến ngày ấy.
Tháng Chạp, cận Tết.
Phố xá tấp nập người mua sắm, tiếng rao, tiếng cười hòa lẫn gió lạnh.
Quán trà của ta cũng đông khách hơn thường nhật.
Ta đang rót trà cho một bàn khách, chợt nghe ở cửa vang lên vài tiếng nói khẽ, nặng giọng Bắc Kinh:
“Nghe chưa? Kinh thành có chuyện lớn!”
“Chuyện gì? To hơn cả trận tuyết năm ngoái à?”
“Ha! Tuyết gì chứ! Là phủ Tĩnh Vương! Biết vị Tĩnh Vương ấy chứ?”
“Biết! Nghe nói hắn si tình lắm, giữ mình vì người đã khuất suốt bao năm.”
“Đó là chuyện cũ rồi! Nghe đâu ba năm trước, chính phi của hắn đột nhiên bệnh chết, một xác hai mạng! Nhưng đoán xem, mới đây thôi, hắn bỗng sai người đào mộ khai quan!”
“Đào mộ?!”
Vài tiếng hốt hoảng nho nhỏ vang lên quanh bàn.
Tay ta cầm ấm trà khẽ run, một giọt trà nóng rơi lên mu bàn tay, bỏng rát, nhưng ta hoàn toàn không thấy đau.
Tim ta đập mạnh một nhịp, ấm trà trong tay suýt rơi.
Một luồng lạnh buốt từ gan bàn chân dội thẳng lên đầu.
“Chứ còn gì nữa! Sau khi đào lên, đoán xem thế nào?”
Người đàn ông cố ý dừng lại, giọng đầy khoái trá, “Quan tài trống trơn! Bên trong chỉ có mấy tảng đá lớn! Vị Vương phi ấy, căn bản chưa chết, mà là kim thiền thoát xác, trốn đi mất rồi!”
“Trời đất ơi! Thật sao?!”
“Thật như đinh đóng cột! Nghe nói Tĩnh Vương gia khi ấy điên dại ngay tại chỗ, giết sạch bọn trông giữ phần mộ! Giờ cả kinh thành đều đồn ầm lên! Hắn như hóa thành ma, phát cuồng đi tìm người, treo thưởng bạc đủ để mua nửa tòa thành rồi!”
“Tặc tặc… Vương phi này cũng là nhân vật ghê gớm đấy!”
“Còn gì nữa! Mà nghe nói Tĩnh Vương gia cũng đáng đời, năm xưa đối xử với chính thê bạc bẽo vô cùng, sủng thiếp diệt thê. Khi nàng chết, không cho nhập tông phần, chôn tạm ở mộ nhà mẹ đẻ, nghi lễ chỉ theo hàng trắc phi… Hừ, giờ phát hiện người ta chạy mất, lại phát điên lên à?”
“Ha, đàn ông mà, chỉ khi mất rồi mới biết quý.”
Những lời bàn tán phía sau dần trở nên mơ hồ như bị cách bởi một lớp kính dày, ù ù bên tai, chẳng nghe rõ nữa.
Toàn thân ta máu dồn lên đỉnh đầu, rồi trong khoảnh khắc lại rút sạch, chỉ còn một mảng lạnh tê.
Chiếc ấm trong tay cuối cùng rơi “choang” xuống đất.
Trà nóng văng tung tóe, ướt đẫm váy và giày.
“Nguyệt nương!”
Vân Tú kinh hãi chạy đến, đỡ lấy ta đang lảo đảo, mặt nàng trắng bệch, ánh mắt chứa đầy kinh hoàng không kém ta.
“Người… người không sao chứ?”
Cả quán trà lặng đi.
Tất cả đều nhìn về phía ta.
Thẩm Thanh Xuyên nhanh chóng bước đến, đứng chắn trước người ta, che chắn khỏi những ánh mắt tò mò, giọng trầm ổn:
“Không sao, không sao, trượt tay thôi. Vân Tú, mau đỡ Nguyệt nương vào trong nghỉ.”
Chàng cúi xuống, thu dọn những mảnh vỡ, rồi mỉm cười áy náy với khách:
“Thật thất lễ, khiến mọi người giật mình. Trà điểm hôm nay, coi như ta mời.”
Khách khứa thấy chủ nhân nói vậy cũng không tiện nhiều lời, chỉ khe khẽ thì thầm thêm đôi câu.
Ta được Vân Tú gần như dìu vào hậu viện.
Vừa khép cửa phòng, chân ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống nền gạch lạnh buốt.
“Hắn biết rồi… hắn biết rồi…”
Ta lẩm bẩm, toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi như cơn sóng lạnh lẽo, nhấn chìm ta chỉ trong chớp mắt.