Chương 2 - Người Vợ Quyết Đoán

Tôi thắng ván đầu tiên.

Người thắng thì làm nhà cái chia bài. Tôi vụng về xào bài rồi tiếp tục chia ván mới.

Đến lượt mình, tôi lại không xem bài, cược luôn trăm tệ.

Vẫn có hai người bỏ, ba người theo.

Tôi lại thắng tiếp.

Có lẽ hôm đó tôi đỏ quá, thắng liền một mạch mười ván.

Số tiền hai trăm nghìn mà chồng tôi thua trước đó, tôi mới chỉ gỡ lại được ba nghìn không trăm năm mươi tệ.

Ngô Lở Đầu bắt đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi, nghi ngờ hỏi: “Quái lạ thật, sao chị toàn thắng thế? Thật sự là lần đầu chơi đấy à?”

Tôi nhún vai, mỉm cười: “Người ta vẫn nói, lần đầu chơi thì đỏ lắm mà? Gọi là… hiệu ứng tân thủ gì đó.”

Hoàng Tuấn Sinh cười toe toét: “Nếu chị Mộc Hy đỏ thế, có muốn đổi kiểu chơi không?”

Chính là câu này, tôi chờ mãi mới nghe được.

“Đổi kiểu chơi gì cơ?”

Tôi tỏ vẻ thản nhiên hỏi lại.

Hoàng Tuấn Sinh và Ngô Lở Đầu liếc nhìn nhau một cái, rồi nói với tôi: “Chơi một tệ thì nhỏ quá, hay ta đổi thành mười tệ đi. Với lại bỏ luôn giới hạn một trăm, không đặt trần nữa, chị thấy sao?”

Tôi vừa định gật đầu thì chồng tôi vội kéo tay tôi lại: “Vợ ơi! Đừng chơi nữa!”

Tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh ấy. Không cần đoán cũng biết, việc anh thua liền hai trăm nghìn chỉ trong một đêm, chắc chắn là vì bàn chơi không có giới hạn cược.

“Ấy, anh Trần Thần, chị Mộc Hy đang đỏ lắm mà, anh làm vậy khác gì phá hứng chị ấy.”

“Phải đấy, hôm qua anh chơi thì chị Mộc Hy có chen vào đâu.”

“Chị dâu à, nhà chị ai làm chủ vậy? Tôi thấy anh Trần Thần hiền quá, chắc chị là người quyết định mọi việc ha.”

Chưa kịp mở miệng, bọn chúng đã liên tục mỉa mai, như thể sợ tôi đổi ý không chơi nữa.

Tôi giả vờ nổi giận, quay sang quát chồng: “Tao đang chơi mà mày đứng đó lắm lời nữa thì biến, ly hôn luôn cho nhanh!”

Chồng tôi lập tức câm nín, cắn chặt môi, bất lực lùi ra sau.

Tôi quay lại nhìn Hoàng Tuấn Sinh, gật đầu dứt khoát: “Chơi theo luật mới! Mười tệ đặt cược cơ bản, không giới hạn!”

“Chị Mộc Hy đúng là sảng khoái!”

Cả đám vỗ tay, khen tôi thoáng, không nhỏ nhen như mấy cô gái khác.

Tôi cười hề hề, trước khi bắt đầu kiểu chơi mới thì lại cẩn thận xác nhận lại luật chơi với họ một lần nữa.

Đổi sang luật mới thì tôi không được làm nhà cái nữa. Theo quy tắc, lần này Ngô Lở Đầu làm nhà cái ván đầu tiên.

Xem ra thấy tôi thắng liên tục mười ván, bọn họ đã bắt đầu cảnh giác.

Dù gì cũng chẳng ai có thể may mắn mãi được.

Với lại, con gái thường chỉ chơi mạt chược, mấy ai biết chơi ba lá đâu.

Chẳng bao lâu, Ngô Lở Đầu chia cho tôi ba lá bài.

Đến lượt tôi, lần này tôi không cược mù, mà liếc bài một cái — 10 J Q, một bộ sảnh.

Thế nhưng tôi vẫn đặt bài xuống ngay: “Bỏ.”

“Ơ, chị Mộc Hy cầm bài gì mà lại bỏ vậy?”

Thấy tôi chọn bỏ, cả bàn đều ngơ ngác. Ngô Lở Đầu thì nhíu mày ngạc nhiên.

Tôi cười nhạt: “Chắc là hết vận rồi, bài nhỏ quá.”

Ngô Lở Đầu hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì thêm. Mọi người chơi vài vòng rồi lật bài — lớn nhất chỉ có một đôi 9.

Nếu tôi giữ sảnh thì tôi đã thắng.

Nhưng tôi biết, nếu theo tiếp, tôi chắc chắn sẽ thua.

Vài ván tiếp theo, tôi liên tục được bài mạnh — sảnh, đồng hoa, thậm chí có cả sáp (ba lá giống nhau).

Nhưng tôi chỉ liếc bài rồi bỏ luôn, nhất quyết không theo.

“Chị Mộc Hy chơi kiểu gì vậy? Hồi nãy thì cứ mù mù cược, giờ thì toàn bỏ, chơi thế chán quá.”

Hoàng Tuấn Sinh bắt đầu càm ràm.

Tôi nhún vai: “Bài nhỏ quá thì tôi cũng đành chịu thôi.”

Ngô Lở Đầu hừ một tiếng, nói: “Chị còn như vậy thì chúng tôi không chơi với chị nữa đâu. Không vui chút nào. Hay để anh Trần Thần lên thay đi.”

Tôi lập tức chắp tay xin lỗi: “Thôi thôi, đừng giận, ván sau mà bài ngon là tôi theo ngay!”

Ngô Lở Đầu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chia bài.

Tôi cầm bài lên nhìn — A, 10, 5.

Tôi không nói gì, chỉ hơi cong môi cười, đến lượt liền đặt ngay một trăm.

“Ôi, bài này chắc không tệ nhỉ.”

Hoàng Tuấn Sinh nheo mắt, nhìn tôi cười đầy ẩn ý: “Hiếm khi chị theo, tôi cũng theo cho vui.”

Nói rồi anh ta đặt một trăm.

“Em theo!”

“Em cũng theo!”

Ngô Lở Đầu và người còn lại đều theo.

Hai vòng sau, cả bọn cùng lật bài — tôi lại thắng.

Tôi thu về hơn một nghìn tệ, vui vẻ gom tiền, lại làm nhà cái chia bài.

“Chị Mộc Hy, chị chia nhanh chút được không?”

Thấy tôi lóng ngóng mãi chưa chia xong, Ngô Lở Đầu lại giục.

Tôi cười gượng: “Tay tôi vụng quá, mấy anh là đàn ông thông cảm cho tôi với.”

“Lắm chuyện. Chị Mộc Hy có hay chơi đâu, chậm chút thì sao, anh gấp đi đầu thai à!”

Hoàng Tuấn Sinh lại bênh tôi, mắng lại Ngô Lở Đầu.

Báo cáo