Chương 1 - Người Vợ Quyết Đoán
Tết năm nay, chồng tôi đánh bài suốt một đêm, thua mất hai trăm nghìn tệ.
Đó là số tiền hai vợ chồng đi làm thuê cả năm, ăn uống tiết kiệm mới dành dụm được.
Cũng là học phí của con gái, tiền phẫu thuật cho bố, và chi phí sinh hoạt của cả nhà trong năm tới.
Chồng tôi quỳ trước cửa phòng suốt một đêm, cầu xin tôi tha thứ.
Còn tôi thì khóc suốt cả đêm.
Cuối cùng, tôi lục tìm ra một nghìn tệ tiền mừng tuổi của con gái, đưa cho chồng:
“Đêm nay anh tiếp tục đi đánh bạc đi.”
…….
“Vợ ơi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Xin em tha thứ cho anh lần này, sau này anh thề không bao giờ đánh bạc nữa!”
Khi tôi đưa tiền lì xì của con gái cho chồng để anh ấy tiếp tục đi đánh bạc, anh ta điên cuồng tự tát vào mặt mình, liên tục thề thốt trước mặt tôi.
Rõ ràng là chồng tôi giờ đã nhận ra sai lầm, cũng bắt đầu thấy sợ hãi.
Nhưng tôi nắm chặt cổ tay anh, nghiêm mặt nói rõ: đêm nay, anh nhất định phải đánh tiếp.
Chồng tôi xúc động đến mức chạy vào bếp xách ra một con dao, mắt đỏ ngầu hét lên: “Vợ ơi, anh thực sự không đánh nữa! Giờ anh chứng minh cho em thấy!”
Nói rồi, anh giơ dao lên, định tự chặt tay mình.
Tôi hoảng hốt giật lấy con dao rồi ném thật xa, sau đó hai tay giữ lấy vai anh, nhẹ nhàng nói: “Em tin anh, cũng tha thứ cho anh rồi.”
Không phải vì tôi mềm lòng.
Mà là vì tối qua chồng tôi bị mấy người bạn rủ đi họp mặt.
Bình thường mấy người đó chỉ chơi mấy ván bài nhỏ, cược vài đồng cho vui, thua vài trăm cũng là chuyện thường.
Nhưng một đêm mà thua tới hai trăm nghìn…
Chỉ có một khả năng duy nhất: chồng tôi đã bị giăng bẫy!
Nghe tôi nói tha thứ, trong mắt chồng tôi mới lóe lên một tia hy vọng. Anh vừa lau nước mắt vừa nói: “Vợ à, anh đi thu dọn hành lý ngay, sẽ vào xưởng làm thuê.”
Nhìn thấy ánh mắt anh đầy ân hận và dằn vặt, tôi lại chặn anh lại: “Tết xong là con mình phải nộp học phí, bố cũng cần phẫu thuật, dù có làm thuê ngay cũng không giải quyết được gì.”
Chồng tôi sững người, mặt trắng bệch. Anh há miệng ra định nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi mỉm cười: “Nên giờ nghe em, cầm lấy một nghìn tệ này, đi tìm mấy người chơi bài tối qua em sẽ đi cùng anh.”
Dẫn theo người chồng mặt mày thất thần, tôi tìm đến đám bạn của anh – đúng lúc thấy bọn họ đang tụ lại chơi bài ba lá.
Vừa thấy chồng tôi, tên gọi là Hoàng Tuấn Sinh lập tức nở nụ cười đắc ý: “Anh Trần Thần, hôm nay lại muốn chơi tiếp à? Hay lắm, đúng lúc đang thiếu người.”
Hoàng Tuấn Sinh là bạn học cấp 1 của chồng tôi, nghỉ học từ cấp 2 để đi làm thuê, nhưng chẳng bao lâu đã bỏ việc, suốt ngày lang thang ở quê, đến vợ còn không cưới nổi.
Tết đến, hắn thường kéo theo vài kẻ vô công rồi nghề, mặt dày kết nối các mối quan hệ, gọi những người đi làm xa về quê tới “tụ họp”.
Tôi đã từng nhắc chồng phải tránh xa hắn.
Nhưng chồng tôi tính tình thật thà, bị hắn viện cớ bạn học cũ, anh em thân thiết, ép lên bàn chơi bài.
Vừa nghe Hoàng Tuấn Sinh rủ rê chơi tiếp, chồng tôi lập tức run lên, rụt rè nhìn về phía tôi.
Tôi kéo anh ra sau lưng, cho anh ánh mắt an tâm rồi cười nói với Hoàng Tuấn Sinh: “Chồng tôi hôm nay không chơi, nhưng tôi có thể lên bàn chơi với mọi người chứ?”
“Ôi chao, bất ngờ đấy, không ngờ chị Mộc Hy cũng hứng thú chơi bài à, tuyệt vời quá! Mau nhường chỗ cho chị Mộc Hy!”
Hắn tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức gọi người nhường chỗ cho tôi.
Tôi liếc nhìn bàn chơi, thấy hôm nay bọn họ chỉ chơi nhỏ – cược tối thiểu một tệ, tối đa một trăm.
Với kiểu chơi này…
Một đêm tuyệt đối không thể thua đến hai trăm nghìn!
Tôi ngồi xuống, Hoàng Tuấn Sinh liền sốt sắng gọi người chia ba lá bài cho tôi.
Tôi không buồn nhìn bài, đặt ngay một trăm tệ – cược tối đa.
Mọi người trên bàn sững lại, người chia bài – gã tên Ngô Lở Đầu nhăn mặt khó chịu: “Chị Mộc Hy, chị biết chơi không đấy? Ai mà mới vô đã cược tới trần luôn vậy?”
Với kiểu chơi giới hạn này, ai cược trần thì người khác chỉ có thể bỏ bài hoặc theo rồi lật bài ngay. Cách chơi này chẳng khác gì kiểu “all-in” như trong phim của Châu Tinh Trì, thuần túy dựa vào vận may nên thường bị ghét.
Tôi cười nhẹ: “Tôi là phụ nữ, vốn dĩ không biết chơi, chỉ có thể cược theo may rủi với mọi người thôi.”
Hoàng Tuấn Sinh lườm Ngô Lở Đầu một cái, bênh tôi: “Chị Mộc Hy đâu có phạm luật, muốn chơi sao là quyền của chị ấy, anh làm gì dữ vậy!”
Ngô Lở Đầu lập tức gãi đầu cười gượng: “Ờ ờ, tại tôi lỡ lời, chị đừng để bụng.”
Tôi thấy rất rõ – bọn họ đang ra hiệu ngầm với nhau.
Nhưng tôi chẳng hề bận tâm, vẫn tươi cười hỏi: “Sao, theo không?”
Trên bàn có sáu người, bao gồm cả tôi. Hai người nhìn bài xong thì lắc đầu nói bài xấu rồi bỏ.
“Em theo một trăm, coi như chơi cùng chị Mộc Hy cho vui.”
Hoàng Tuấn Sinh không thèm nhìn bài, vẫn cười tít mắt với tôi.
“Tôi cũng theo, thử vận với chị Mộc Hy xem nào.”
Ngô Lở Đầu nhìn bài xong, ngập ngừng một chút rồi cũng theo.
Người còn lại cũng theo luôn.
Cả bốn người đều theo, chúng tôi đồng loạt lật bài.
Tôi may mắn được một đôi năm. Hoàng Tuấn Sinh lớn nhất là Q, Ngô Lở Đầu lớn nhất là A, người còn lại có K là cao nhất.