Chương 8 - Người Vợ Không Được Yêu Thương

14

Triệu Kinh Đình im lặng.

“Triệu Kinh Đình, tối hôm sinh nhật em năm 16 tuổi, em đã đợi anh rất lâu, rất lâu mà không thấy anh đến. Giờ anh có thể nói cho em biết hôm đó anh đã đi đâu không?”

“Hôm đó, Tề Vị nói có người hẹn gặp, nhờ anh đi thay, tiện thể giúp cô ấy răn đe mấy tên quấy rối kia… Cô ấy cứ van xin mãi, nên anh đồng ý.”

“Vậy còn tin nhắn của em? Khi em hỏi anh Tề Vị có phải bạn gái anh không, sao anh không phủ nhận?”

“Kim Nguyện, em nói gì vậy?” Triệu Kinh Đình ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.

“Anh chưa từng nhận được tin nhắn của em, anh thề với em…”

“Không đúng.” Triệu Kinh Đình thoáng sững người. “Hôm đó… điện thoại anh bị Tề Vị cầm mất.

“Hôm sau cô ta nói… lỡ bỏ nhầm điện thoại anh vào balo của mình…

“Kim Nguyện, anh chưa bao giờ muốn vắng mặt trong tiệc sinh nhật của em.

“Nhưng hôm đó… anh bị đám du côn kia đập đầu, được người qua đường đưa vào bệnh viện. Chuỗi dây chuyền và tấm thiệp anh chuẩn bị cho em… cũng bị chúng cướp mất rồi…”

Khi mọi sự thật được phơi bày trước mắt, một cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy tôi.

Triệu Kinh Đình không ngừng lặp lại lời xin lỗi, nhưng tôi… đã chẳng còn muốn nghe.

“Thôi đi, Triệu Kinh Đình,” tôi ngập ngừng một chút, “chuyện giữa chúng ta… nên kết thúc ở đây.”

Những chuyện mà tôi từng day dứt suốt bao năm trời, bỗng nhiên tôi không còn muốn níu giữ nữa.

Có lẽ, ngay từ đầu, chúng ta nên giữ khoảng cách.

Không nên quen biết.

Lại càng không nên kết hôn.

Một cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự không cam lòng và cố chấp, kết cục vốn dĩ sẽ chẳng đẹp đẽ gì.

“Đúng sai bây giờ… đã không còn quan trọng. Triệu Kinh Đình, chúng ta ly hôn đi.”

Càng dây dưa, chỉ càng làm khổ nhau. Hiểu lầm và tổn thương đã quá sâu.

Dù sau này có hóa giải hết, thì vết gợn trong lòng cũng không biến mất.

Gương vỡ thì chẳng thể lành.

Mỗi lần tiến lại gần nhau, đều sẽ gợi lại những hồi ức đau lòng cũ, khiến cả hai chẳng thể mỉm cười nổi.

“Cho anh thêm một cơ hội được không?” Triệu Kinh Đình cầu xin. “Chúng ta còn có con gái mà…”

“Nhưng anh đâu có yêu con bé…” Tôi khóc đến không nói nổi.

“Triệu Kinh Đình, đó chẳng phải là con gái của anh sao? Niệm An không phải con ruột của anh sao? Tại sao… tại sao ngay cả ôm con một cái anh cũng không chịu?”

“Anh nói anh yêu em… Nhưng nếu thật sự yêu một người, thì sao có thể không yêu đứa trẻ của cô ấy?”

Ngày đó, khi tôi muốn có con, tôi đã hỏi ý kiến Triệu Kinh Đình.

Anh đồng ý, hoàn toàn không phản đối.

Nhưng bây giờ, trên gương mặt Triệu Kinh Đình, tôi không nhìn thấy sự mong chờ hay yêu thương dành cho con gái.

“Triệu Kinh Đình, anh không hề yêu con của chúng ta…”

“Xin lỗi…” Triệu Kinh Đình ôm chặt lấy tôi, nước mắt thấm ướt vai áo tôi.

“Lúc đầu, anh thật sự rất mong chờ đứa con của chúng ta. Anh nghĩ mình sẽ yêu con bé.

“Nhưng… khi nhìn thấy con, phản ứng đầu tiên của anh lại là sợ hãi. Con bé nhỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, giống em đến thế… Anh sợ mình không làm tròn được vai trò của một người cha.

“Kim Nguyện, trong người anh là dòng máu của bố mẹ anh. Anh sợ bản thân sẽ giống họ, sẽ tổn thương con…

“Anh yêu em. Nhưng anh lại không đủ dũng khí để ôm lấy con gái mình. Anh sợ chính mình sẽ làm con bé tổn thương… hơn nữa, nghĩ đến việc vì con mà em suýt mất mạng trên bàn mổ, anh lại càng ám ảnh…”

“Xin lỗi… Anh thật sự không làm được việc yêu một người khác ngoài em… Không ai dạy anh làm cha là như thế nào, anh không hiểu cảm giác ấy là gì, anh…”

“Nhưng anh có thể học được, Kim Nguyện, xin em hãy cho anh một cơ hội, để anh học cách làm một người cha, được không?

“Anh chỉ sợ con bé, chứ không phải không yêu. Cả đời này anh cũng chỉ có mình con bé là con gái. Công ty, tài sản… tất cả đều sẽ là của nó…”

Tôi đưa bản in hợp đồng ly hôn cho Triệu Kinh Đình.

“Chúng ta đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

15

Trong thư phòng, Triệu Kinh Đình và tôi… im lặng đối diện rất lâu, rất lâu.

Chiếc bút máy trên bàn bị Triệu Kinh Đình cầm lên, rồi lại đặt xuống.

Giọt nước mắt “tách” một tiếng, rơi xuống mặt giấy láng mịn.

Ngòi bút dừng lại bên chỗ trống trên tờ đơn ly hôn.

Thật lâu sau, Triệu Kinh Đình viết tên mình.

Triệu Kinh Đình.

Ba chữ ngay ngắn, góc cạnh rõ ràng.

Nhưng ẩn chứa trong đó lại là một sự thất bại chưa từng thấy.

Anh như bị rút hết sinh lực, ngã phịch xuống chiếc ghế công thái học, toàn thân chìm vào sự rã rời.

Bên ngoài cửa sổ, trời dần dần sụp tối.

Đơn ly hôn làm hai bản, tôi mang theo phần của mình rời đi.

Trên bàn làm việc có một khung ảnh gỗ.

Là tấm ảnh chụp vào ngày cưới của chúng tôi.

Tôi nép vào lòng Triệu Kinh Đình, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

Ngăn cách bởi ký ức đã ố vàng, bởi tháng năm tàn nhẫn,

bởi một lần lỡ duyên chẳng thể nào cứu vãn dù đã dốc hết chân tình.

Tôi đối diện với chính mình… mà chẳng thể nói thành lời.

Những rung động rực rỡ từng có,

đã sớm bị bào mòn trong lặng im và chờ đợi,

tan biến vào đám bụi mù của những lần quay lưng.

Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi nhìn Triệu Kinh Đình lần cuối.

Những xao động năm ấy thuở lần đầu gặp mặt.

Cuối cùng cũng vùi sâu trong lớp tro tàn của năm tháng.

Từ nay về sau, đôi ta không còn nợ nhau, cũng chẳng cần gặp lại nhau.

Ngoại truyện

Tề Vị bị kéo xuống tầng hầm.

Nhìn người chồng đang say khướt, cô ta không ngừng co mình rút vào góc tường.

“Phó Yến, nếu anh động vào tôi, đó là phạm pháp…”

“Thật sao?” Phó Yến như nghe được trò đùa lớn nhất đời mình, vừa cười vừa hất đổ kệ rượu vang đầy chai.

“Tề Vị, tôi đối xử với cô như vậy… vẫn chưa đủ tốt sao?

“Quá khứ bẩn thỉu, thân thế ê chề, dối trá không điểm dừng — tất cả tôi đều chấp nhận. Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ gọi là yêu à?

“Ăn cắp tài liệu cơ mật của công ty, sau khi cưới còn tự tạo scandal với quá khứ — Tề Vị, cô đang chuẩn bị đường lui cho mình đúng không?”

Tất cả đồ sứ cổ trên bàn bị anh ta hất tung.

Phó Yến bước đến, bóp cổ Tề Vị.

“Tề Vị, cô có biết hôm đó Anky bị thương, đang nằm trong viện cần truyền máu gấp, tôi phát hiện nó nhóm máu A… cảm giác của tôi khi đó thế nào không?

“Đứa con tôi yêu thương suốt năm năm, không phải con tôi! Cô coi tôi là thằng ngu à?!”

“Không, đừng mà…” Tề Vị nằm dưới đất, vùng vẫy kịch liệt.

Nhưng sức hai người chênh lệch, hoàn toàn vô vọng.

Phó Yến như phát điên, đá mạnh một cú vào người cô ta.

“Tôi từng nghĩ Anky là con của người đó, nên mới dẫn nó sang Anh tìm anh ta. Nhưng chỉ cần nhìn một lần, tôi đã biết mình sai.

“Người đàn ông như thế — có nguyên tắc, có năng lực — sao lại để mắt đến một kẻ ngu dốt nông cạn như cô chứ?

“Cô biết không, Tề Vị? Dù trong lòng cô có chứa hình bóng anh ta thì đã sao, người ta đến nhìn cô một cái cũng chẳng buồn.

“Cô biết anh ta nói gì với tôi khi tôi hỏi về vợ anh ta không?

“Triệu Kinh Đình nói: anh và vợ là thanh mai trúc mã, anh ấy yêu cô ấy rất nhiều năm, sắp có một đứa con đáng yêu với người mình yêu…

“Sau đó, tôi mời anh ta đến buổi biểu diễn của cô — mạng xã hội tung hô hai người yêu nhau khắc cốt ghi tâm kia mà — nhưng khi thấy rõ người trên sân khấu là ai, anh ta thậm chí không liếc cô lấy một cái. Từ đầu đến cuối… chỉ là một vở kịch độc diễn của riêng cô.”

Tề Vị lùi vào góc, không còn đường lui, quỳ gối cầu xin không ngừng.

“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa… tôi tưởng đứa trẻ là của anh nên mới sinh ra… xin lỗi…”

Hèn mọn, đáng thương.

Nhưng khi Phó Yến quay lưng đi, trong mắt cô ta lại lóe lên sát ý.

Năm mười tám tuổi, cô ta làm tình nhân cho một người đàn ông để gom đủ tiền du học.

Sau đó, cô ta lập tài khoản chia sẻ nhật ký tình yêu, thu hút hàng đống fan.

Đám fan trẻ gọi cô ta là “nữ thần văn nghệ”.

Cô ta say mê ánh hào quang ấy.

Người đàn ông già và xấu kia — mỗi lần nhắm mắt lại, cô ta chỉ có thể tưởng tượng ông ta là Triệu Kinh Đình mới có thể hôn xuống được.

Vì thỏa mãn hư vinh của mình, cô ta bịa ra hình ảnh người đàn ông kia là công tử nhà giàu, đẹp trai quyền quý.

Ban đầu không ai đoán được là Triệu Kinh Đình.

Cô ta thuê người tung tin giả, giả làm người quen biết nội tình, miêu tả nhân vật theo hướng ám chỉ đến Triệu Kinh Đình.

Dần dần, tất cả mọi người đều tin.

Lần nào cô ta cũng mang tâm trạng oán hận.

Cô ta ghét cay ghét đắng cuộc sống hiện tại.

Tôi càng nghĩ càng thấy nực cười: “Hắn sẽ không quay lại đâu.”

Nhưng trớ trêu thay, cô ta tốn biết bao tâm tư để diễn vẻ đáng thương và vô tội — vậy mà Triệu Kinh Đình đến một cái liếc mắt cũng không buồn cho…

Sao cô ta có thể cam tâm?

Tề Vị lặng lẽ lần tay đến cái bình hoa.

Cô ta không biết đứa bé là của ai.

Ngay cả sau khi cưới, cô ta vẫn qua lại với nhiều người, bản thân cũng không rõ ai mới là cha đứa trẻ.

Nhưng… sau đêm nay, những chuyện đó không còn quan trọng.

Cô ta đã đi đến nước này, tuyệt đối sẽ không để ai hủy hoại cuộc đời mình.

Ngay khi bình hoa sắp đập xuống đầu Phó Yến, anh ta đột ngột quay lại.

Thấy rõ động tác của vợ, anh ta nhanh chóng né tránh.

Bình hoa rơi xuống sàn, vỡ nát.

Phó Yến nhìn người vợ chết lặng, cười lạnh bước tới.

“Tề Vị, có phải tôi đối xử với cô quá tốt rồi, nên cô quên mất tôi từng là người thế nào, quên mất nhà tôi đã phải làm gì để rửa sạch quá khứ?

“Muốn thấy máu đúng không? Được, tôi cho cô toại nguyện.

“Đám cá sấu tôi nuôi trong bể mấy hôm nay chưa được ăn gì đâu.

“Tề Vị, tin tôi đi — chúng nó… sẽ rất thích cô đấy.”

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo