Chương 8 - Người Vợ Bán Cá Quay Về

Tôi cúi đầu nghịch chiếc nơ trên đồng phục:

“Hiệu trưởng, em chỉ muốn giúp các bạn hiểu rõ cấu trúc cơ thể cá thôi mà. Ba em nói, thực hành mới ra chân lý.”

Thầy hiệu trưởng thở dài:

“Ba em… biết em đem cá đến trường không?”

“Biết chứ ạ.”

Tôi chớp mắt: “Ba còn giúp em mài dao nữa mà.”

Biểu cảm của hiệu trưởng khi ấy… thật sự không lời nào tả nổi.

Buổi tối về đến nhà, mẹ đang nấu cơm trong bếp.

Mẹ vẫn mặc chiếc tạp dề hoa quen thuộc, dao thái rau lách cách trên thớt, xử lý con cá vược nhanh gọn gàng như thường lệ.

“Mẹ ơi, hôm nay con gây chuyện ở trường rồi.”

Tôi đặt cặp xuống, thành thật khai báo.

Mẹ không ngẩng đầu:

“Lại mang cá đến trường à?”

“Vâng…”

Tôi lại gần giúp mẹ nhặt rau:

“Cô Lý nói sẽ mời phụ huynh.”

Mẹ cuối cùng cũng quay lại, nhìn tôi với nét mặt bất lực mà đầy cưng chiều:

“Con đó, y như ba con.”

Đang nói thì ba đẩy cửa bước vào, tay xách một cái hộp giữ nhiệt.

“Tú Nhi, đoán xem anh mang gì về này!”

Ba như đứa trẻ khoe chiến tích, hí hửng mở nắp hộp:

“Cá hường tự nhiên, vừa lên khỏi thuyền!”

Mắt mẹ lập tức sáng rỡ, vội lau tay lại gần xem:

“Cá đẹp thật, đem hấp là chuẩn bài.”

“Khoan đã…”

Tôi chặn mẹ lại khi bà chuẩn bị làm cá:

“Ba, mẹ, con có chuyện muốn tuyên bố.”

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn tôi.

“Con muốn tham gia Cuộc thi Kiến thức Sinh vật Biển cấp Quốc gia dành cho Thanh thiếu niên!”

Tôi ưỡn ngực nói tiếp:

“Đề tài của con là: Cấu trúc giải phẫu cá và ứng dụng trong y học hiện đại.”

Ba sững người một lát, rồi bật cười ha hả:

“Không hổ là con gái của ba!”

Mẹ thì lau tay, trầm ngâm hỏi:

“Có cần mẹ dạy con kỹ thuật giải phẫu chuyên sâu hơn không?”

Đến ngày thi, cả nhà họ Lương đều đi theo cổ vũ.

Ông nội mặc trường bào truyền thống, ngồi ở hàng ghế phía sau ban giám khảo, thỉnh thoảng ghé tai thì thầm với người bên cạnh:

“Cháu gái tôi đấy, thấy động tác dứt khoát không?”

Dì Lương Mỹ Linh ban đầu còn kịch liệt phản đối việc tôi tham gia “một cuộc thi chẳng ra thể thống gì”, nhưng sau khi thấy có đủ máy quay, phóng viên, truyền thông…

Lập tức đổi thái độ, còn đích thân chuẩn bị cho tôi một chiếc tạp dề đính đá lấp lánh:

“Lên sóng truyền hình đấy, hình ảnh rất quan trọng.”

Vừa nói vừa ghim kẹp tóc lên đầu tôi.

Ba mẹ ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Mẹ căng thẳng đến mức bóp tay ba không buông, còn ba thì cầm điện thoại quay lại toàn bộ quá trình, miệng cười đến tận mang tai.

Đến lượt tôi, toàn bộ ánh đèn đều dồn về sân khấu.

Tôi hít sâu một hơi, đeo găng tay vào, cầm dao mổ.

“Chào các thầy cô giám khảo. Hôm nay em xin trình bày về giải phẫu cá hường và giá trị y học của bong bóng cá.”

Lưỡi dao lóe sáng, bụng cá rạch ra một đường dứt khoát.

Tay tôi không nhanh bằng mẹ, nhưng từng thao tác đều tỉ mỉ và chính xác hơn, vì tôi còn phải tính đến tốc độ mà khán giả có thể theo dõi.

“Trong y học cổ truyền, bong bóng cá còn gọi là ngư giao — giàu collagen…”

Phần thuyết trình của tôi chuyên nghiệp và trôi chảy, kết hợp cùng hình ảnh phóng to trên màn hình lớn, đến cả những giám khảo nghiêm khắc nhất cũng gật gù liên tục.

Cuộc thi kết thúc, tôi giành giải vàng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trên bục nhận giải, MC tò mò hỏi:

“Bạn Lương Tiểu Ngư, kỹ thuật giải phẫu của bạn quá chuyên nghiệp, là học từ ai vậy?”

Tôi nhìn về phía ba mẹ dưới khán đài, cười rạng rỡ:

“Là học từ mẹ em ạ.”

“Mẹ em là người bán cá… à không, là chuyên gia hải sản giỏi nhất thế giới!”

Cả hội trường bật cười rần rần.

Mẹ ngồi dưới bục đỏ cả tai, phải đưa tay che mặt vì ngượng.

Ba thì đứng bật dậy vỗ tay như điên, hệt như một chú công trống đầy kiêu hãnh.

Trong phần phỏng vấn sau cuộc thi, phóng viên thay nhau đặt câu hỏi.

“Bạn Tiểu Ngư, tương lai em muốn làm bác sĩ à?”

Tôi lắc đầu:

“Em muốn mở một siêu thị hải sản lớn nhất thế giới, còn hoành tráng hơn của mẹ em!”

“Vậy kỹ năng làm cá của em…”

“Là truyền thống gia đình.”

Tôi nghiêm túc nói:

“Ba em theo đuổi mẹ em suốt ba năm mới học được cách cạo vảy cá. Em bây giờ mới bảy tuổi đã lấy được bong bóng cá nguyên vẹn rồi — đúng chuẩn trò giỏi hơn thầy.”

Tối hôm đó, đoạn phỏng vấn lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội.

Các hashtag như #TiểuThưHàoMônMổCá, #CôngChúaCáĐángYêu lần lượt leo lên top tìm kiếm.

Trên đường về nhà, tôi ôm chiếc cúp vàng ngồi ghế sau, ba vừa lái xe vừa thi thoảng liếc tôi qua gương chiếu hậu.

“Con gái à, hôm nay con làm tốt lắm.”

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

Tôi hếch cằm tự hào:

“Con là cháu ngoại của ‘Vua Hải Sản’ và con gái của công chúa bán cá mà!”

Mẹ ngồi ghế phụ phía trước, đột nhiên quay lại đưa cho tôi một chiếc hộp tinh xảo:

“Thưởng cho con đấy.”

Tôi mở ra, mắt sáng rỡ — là một bộ dao mổ mini, còn khắc tên tôi trên cán dao!

“Woaaa!”

Tôi hét lên đầy phấn khích:

“Giống y như bộ của mẹ luôn!”

“Mau cố gắng học hành hơn nữa nhé.”

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:

“Dù là mổ cá hay học chữ cũng đều phải nghiêm túc.”

Ba đột nhiên chen lời:

“À, hiệu trưởng gọi anh nói chuyện hôm nay. Ông ấy muốn mở lớp Kỹ năng sống tại trường, mời mẹ con làm giảng viên đặc biệt…”

“Là dạy mổ cá hả?!”

Mắt tôi sáng rực.

“Là dạy kiến thức sinh vật biển và thao tác thực hành.”

Ba nín cười đáp:

“Tất nhiên, nếu mẹ con sẵn sàng biểu diễn một chút kỹ năng dao phẫu chuyên nghiệp thì càng tốt.”

Mẹ bất lực lắc đầu:

“Hai cha con nhà này thật là…”

Nhưng tôi biết, trong lòng mẹ đang rất vui.

Cuối tuần, siêu thị hải sản nhà tôi đặc biệt náo nhiệt.

Từ sau khi video cuộc thi của tôi nổi tiếng, rất nhiều người đã tìm đến tận nơi, muốn tận mắt chứng kiến tay nghề gia truyền của “thiên tài mổ cá nhí”.

Mẹ đeo tạp dề, đích thân đứng quầy. Còn tôi thì mặc chiếc tạp dề cỡ nhỏ được đặt may riêng, đứng bên cạnh phụ giúp.

“Chủ tiệm ơi, tay nghề của chị đúng là quá đỉnh!”

Một vị khách trầm trồ,

“Bảo sao dạy ra được cô con gái siêu đỉnh thế kia.”

Mẹ chỉ cười nhẹ, tay thoăn thoắt múa dao — một con cá vừa đặt lên đã được xử lý sạch sẽ trong chớp mắt.

Ba ban đầu đang ở quầy thu ngân tính tiền, thấy vậy cũng không nhịn được mà đi lại gần:

“Vợ ơi, cho anh thử làm với nhé?”

Mẹ nhướng mày:

“Không phải tổng giám đốc Lương ghét mùi tanh lắm sao?”

“Đó là… hồi trước.”

Ba nhận lấy con dao, học theo rất nghiêm túc:

“Giờ anh là chồng của công chúa bán cá, không thể để mất mặt với nhà vợ được.”

Tôi đứng trên chiếc ghế nhỏ, nhìn ba mẹ cùng nhau xử lý cá, đột nhiên cảm thấy —

Hạnh phúc trên đời này đôi khi đơn giản đến thế.

Một gia đình,

Một con cá,

Một con dao,

Và cả gian nhà đầy ắp tiếng cười.

— Toàn văn hoàn —

Báo cáo