Chương 3 - Người Vợ Bán Cá Quay Về

Trong mỗi túi áo đều cài một tờ giấy ghi chú, nét chữ mềm mại viết:

“Áo len – mặc khi dưới 30 độ.”

“Áo lụa – phải giặt tay.”

“Tất cả là mẹ viết đó.”

Tôi kéo ngăn kéo ra cho ba xem: “Tất thì xếp theo màu, đồ lót để ở ngăn thứ hai bên trái…”

Đột nhiên ba nắm lấy tay tôi:

“Cá Con, có thể… dẫn ba đi xem… phòng của mẹ con được không?”

Phòng ngủ chính nằm cuối hành lang.

Đẩy cửa ra, một mùi hương biển nhè nhẹ ập vào mũi.

Căn phòng gọn gàng và ấm cúng, đầu giường treo chiếc chuông gió bằng vỏ sò ba mang về sau chuyến công tác. Trên bàn làm việc là vài cuốn sách y học được xếp ngay ngắn.

Ba bước đến bàn, cầm lên một cuốn sách có tên “Nghiên cứu hồi phục trí nhớ sau chấn thương”. Giữa các trang sách cài đầy giấy nhớ màu sắc.

Ông mở trang đầu tiên, thấy dòng chữ tay của mẹ:

“Vì A Triết.”

“Con… mẹ con luôn thích học như vậy sao?”

Giọng ba hơi khàn.

Tôi lắc đầu: “Mẹ bảo trước đây bán cá ở chợ, không có cơ hội đi học.”

“Sau khi cưới ba mới bắt đầu học.”

Dưới tầng cuối cùng của giá sách là một chiếc hộp giấy.

Tôi kéo ra mở nắp, bên trong toàn là chứng chỉ:

Bằng dinh dưỡng, chứng chỉ kết thúc khóa điều dưỡng, giấy chứng nhận hoàn thành khóa tâm lý học… Tất cả đều là sau khi kết hôn mới lấy được.

Ba ngồi xuống, từng tờ từng tờ lật xem, tay ông hơi run.

“Mẹ nói… phải xứng đáng với ba.”

Tôi bắt chước giọng điệu của mẹ: “Mẹ nói làm dâu nhà họ Lương không thể chỉ biết làm cá.”

Ba đột ngột đứng bật dậy, sải bước đi về phía phòng thay đồ.

Mở cửa tủ, bên trong trống đến ba phần tư, chỉ có một góc treo vài bộ quần áo giản dị.

“Quần áo mẹ con… chỉ có bấy nhiêu thôi à?”

“Mẹ nói vậy là đủ mặc rồi.”

Tôi chỉ vào tủ đồ trống trơn: “Chỗ này trước đây là quần áo của ba. Ngày nào mẹ cũng lau tủ, mẹ nói… đợi ba về…”

Tôi còn chưa nói hết câu, ba đã quay người đi thẳng xuống lầu.

Tôi chạy theo đến cửa bếp, thấy ba đang đứng sau lưng mẹ.

Mẹ đang tập trung nêm nếm nồi canh cá, chưa nhận ra có người phía sau.

“Cho thêm chút tiêu trắng.”

Ba lên tiếng bất ngờ.

Mẹ giật mình, suýt đánh rơi cái muỗng.

Bà quay người lại, trên tạp dề dính vài vảy cá, má đỏ hồng vì hơi nóng bốc lên từ nồi.

“Anh từng… hay nói câu đó lắm.”

Ba nhẹ giọng tiếp lời.

Hai người đứng nhìn nhau qua bàn bếp, trong bếp im lặng đến mức nghe rõ tiếng sôi lục bục của nồi cá.

“A Triết…”

Mẹ vừa mở miệng, chuông cửa vang lên.

Dì dẫn theo cô Mặc Lệ bước vào.

Hôm nay Mặc Lệ mặc một chiếc áo len cổ cao màu be, tóc thả nhẹ nhàng, trông như người mẫu bước ra từ tạp chí.

“Thành Triết, em đã học mấy kỹ thuật massage rồi, để em giúp anh làm phục hồi vùng đầu nhé.”

Cô ấy cười bước tới, hương nước hoa nhanh chóng tràn ngập cả căn bếp.

Ba bất ngờ hắt hơi một cái, lùi về sau một bước:

“Không cần đâu, tôi thấy hơi mệt.”

Nụ cười trên mặt Mặc Lệ khựng lại.

Cô ta liếc thấy nồi cá đang nấu trên bếp, lập tức làm ra vẻ kinh ngạc rồi bịt mũi:

“Trời ơi, thứ tanh thế này sao lại cho người bệnh ăn được?”

Mẹ không nói gì, lặng lẽ tắt bếp, rồi đổ cả nồi canh cá vào thùng rác.

“Lâm Tú.”

Ba đột nhiên gọi mẹ, giọng trầm thấp:

“Có thể… nấu cho tôi một bát mì được không? Giống như trong bức ảnh ấy.”

Ánh mắt mẹ lập tức sáng bừng lên.

4.

Nửa đêm, tôi bị tiếng sấm đánh thức, phát hiện đèn ngủ đầu giường vẫn còn sáng.

Bên ngoài mưa lớn đập vào cửa kính, cả căn biệt thự rung nhẹ trong gió giật và mưa rào.

Tôi ôm gấu bông, rón rén rời khỏi phòng, định đến phòng ngủ chính tìm mẹ.

Khi đi ngang qua cầu thang tầng hai, tôi nghe thấy tiếng động khe khẽ từ dưới bếp vọng lên.

Ánh đèn vàng ấm áp len ra từ khe cửa bếp.

Tôi nhón chân lại gần, thấy mẹ đang mặc đồ ngủ, đứng trước bàn bếp, tay cầm con dao ba thường dùng.

Trên bàn là vài con cá vược đã được làm sạch.

Động tác của mẹ nhanh đến khó tin.

Lưỡi dao lướt trên thân cá, chỉ một cú lật nhẹ, toàn bộ xương cá được gỡ ra một cách hoàn hảo.

Mẹ cắt những lát phi lê mỏng đến mức gần như trong suốt, rồi lại bắt đầu làm con cá tiếp theo.

“Sao chưa ngủ?”

Tôi suýt hét lên vì hoảng.

Ba không biết xuất hiện từ lúc nào, khoác áo choàng ngủ, tóc rối bù.

Báo cáo