Chương 7 - Người Từng Hứa Hẹn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Toàn thân gầy rộc, má hóp, gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoắm như hố đen — trông chẳng khác gì một bóng ma mới bò ra từ địa ngục.

Từng là thiếu gia nhà họ Lục — kiêu ngạo, sáng rực như ngôi sao.

Bây giờ chỉ còn là một kẻ thất bại thảm hại, quẩn quanh ở đáy bùn.

Anh ta nhìn tôi — đôi mắt từng sáng rực niềm tin ngày nào, giờ chỉ còn lại đục ngầu và tuyệt vọng.

“Niệm Niệm…”

Vừa nghe giọng anh ta, tôi đã thấy buồn nôn.

Giọng khàn đặc, như thể rất lâu rồi chưa từng nói chuyện tử tế với ai.

Chưa kịp phản ứng, anh ta phịch một tiếng quỳ sụp xuống ngay trước mặt tôi.

Hai đầu gối va mạnh xuống nền đá cẩm thạch, phát ra âm thanh trầm đục vang vọng cả hành lang vắng.

Tiếng động ấy… rợn người đến mức khiến tôi theo bản năng lùi lại một bước.

“Niệm Niệm! Anh sai rồi! Anh thật sự biết lỗi rồi!”

Anh ta quỳ bò về phía tôi, muốn túm lấy vạt váy tôi.

Tôi né người tránh ngay lập tức.

Bàn tay thô ráp, nứt nẻ, móng tay dính đầy đất đen và mảng bẩn bám chặt trong kẽ.

Mỗi ngón tay đều biến dạng vì lao động chân tay lâu ngày.

Nước mắt, nước mũi tèm nhem, trét đầy khuôn mặt từng được gọi là “soái ca thủ đô” kia.

Giờ chỉ còn là một cái xác biết khóc — nhơ nhớp, xấu xí, khốn nạn.

“Em tha thứ cho anh đi… Anh xin em đấy, cho anh một cơ hội nữa thôi!”

“Giờ anh chẳng còn gì cả. Sống không bằng chết. Đêm nào cũng mơ thấy em… Anh sắp phát điên rồi…”

Anh ta khóc nức nở, rồi bắt đầu… đập đầu xuống đất.

Rầm!

Rầm!

Trán anh ta nhanh chóng rách toạc, máu hòa vào nước mắt chảy xuống sàn đá hoa cương.

Cảnh tượng ấy, nếu là người khác, chắc đã mềm lòng.

Nhưng tôi thì không.

“Là anh sai! Anh có mắt không tròng! Anh là thằng khốn! Anh không nên làm em đau… không nên phản bội em…”

“Chỉ cần em chịu quay lại, bảo anh làm gì cũng được! Không cần danh phận, không cần gì cả! Em cho anh làm trâu làm ngựa cũng được! Làm chó cũng được! Chỉ cần… cho anh ở bên em, dù chỉ là đứng từ xa nhìn em thôi cũng được!”

Anh ta nằm rạp dưới đất, run rẩy van xin — giống hệt một con chó bị bỏ rơi, không còn chút kiêu hãnh nào của ngày xưa.

Thật nực cười.

Ngày trước chính anh ta là người đứng trên cao, dùng hai chữ “trách nhiệm” để trói tôi, dùng “nỗi khổ riêng” để ngụy trang cho phản bội.

Giờ lại quỳ gối, mặt mày lấm lem, cầu xin tôi thương hại.

Chỉ thấy đáng thương, nhưng… không hề đáng để tha thứ.

Tôi rũ mắt, nhẹ nhàng mở miệng, chỉ thốt ra hai chữ: đáng đời.

“Bà Tạ.”

Không biết từ lúc nào, Tạ Cảnh Từ đã xuất hiện phía sau lưng tôi.

Tiếng bước chân anh rất khẽ, nhưng cái lạnh tỏa ra từ người anh lại khiến nhiệt độ hành lang tụt xuống vài độ.

Anh cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, ôm trọn tôi vào lòng.

Động tác của anh rất tự nhiên, từ tốn, như thể chỉ đang làm một việc quen thuộc hàng ngày.

Anh thậm chí không thèm liếc nhìn Lục Tẫn lấy một lần.

Cứ như thể người đang quỳ kia… chỉ là một đống rác dư thừa chắn lối đi.

Anh không nổi giận.

Chỉ là bình thản — nhưng vang dội — tuyên bố với kẻ đang quỳ rạp dưới chân:

“Thời gian của vợ tôi rất quý.”

“Không nên lãng phí vào những người và chuyện không liên quan.”

Giọng anh đều đều, nhẹ nhàng.

Nhưng áp lực tỏa ra từ câu nói đó, đủ để kết liễu.

Lục Tẫn như bị bóp chặt cổ họng — tiếng khóc nghẹn lại trong cuống họng, lập tức câm bặt.

Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tuyệt vọng.

Nhìn người phụ nữ đang được Tạ Cảnh Từ ôm trong vòng tay như báu vật — ánh mắt Lục Tẫn chứa đầy căm hận, ghen tỵ, đau đớn… nhưng nhiều hơn hết vẫn là tuyệt vọng đến tột cùng.

Tôi nhìn anh ta.

Nhìn khuôn mặt mà tôi từng yêu suốt hai mươi năm, từng hận không thể rút tim ra đập nát… mà giờ đây, trong lòng tôi — lại chẳng còn gì.

Không oán, không giận, không sung sướng.

Chỉ có một thứ duy nhất — bình thản.

Thì ra, buông bỏ thật sự, không phải là tha thứ.

Cũng không phải là báo thù.

Mà là… lạnh nhạt đến mức chẳng còn bận tâm.

Lần đầu tiên, tôi bình tĩnh mở miệng.

Nói ra câu kết cho tất cả những gì từng là “chúng ta”:

“Lục Tẫn, anh đã nhầm một chuyện.”

“Thứ anh đánh mất… chưa bao giờ là tôi.”

“Mà là nhà họ Cố — thứ tốt đẹp nhất từng có, và chính tay anh đã hủy hoại nó.”

“Còn tôi…”

Tôi khoác tay Tạ Cảnh Từ.

Trong ánh mắt dịu dàng của anh, tôi mỉm cười — một nụ cười thật lòng.

“Anh… chưa từng thật sự có được.”

Vì “có được” — không phải là chiếm giữ.

Mà là biết trân trọng.

Là biết bảo vệ.

Là đặt đối phương lên đầu trái tim mà nâng niu, không phải coi là đương nhiên rồi phản bội.

Nói xong, tôi nắm tay chồng mình, lướt qua người đàn ông quỳ dưới sàn mà không hề ngoảnh lại.

Tiếng giày cao gót của tôi và bước chân trầm ổn của Tạ Cảnh Từ vang lên dứt khoát trong hành lang dài.

Từng bước, vững chãi và kiêu hãnh.

Sau lưng chúng tôi…

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)